- Chính cậu học sinh này đánh người?
Đội trưởng Lục nhìn Tiêu Thần. Tiêu Thần cao chừng mét tám, tương đương gã, tuy nhiên bởi hắn đang mặc áo ngắn tay nên có thể nhìn ra cơ thể rắn chắc, đầy sức mạnh.
- Đúng. Là cậu ta.
Gã bảo vệ trung niên gật đầu, khóe miệng xuất hiện nụ cười đắc ý nhìn đội trưởng Lục.
- Cậu nhóc này tính tình khá cứng rắn, mới vừa rồi còn thiếu chút nữa ra tay với tôi.
- Còn muốn ra tay đánh đội trưởng Hạ?
Đội trưởng Lục bật cười nói:
- Vậy chẳng phải muốn chịu đau đớn sao? Đội trưởng Hạ ông năm đó còn là vua đánh lộn trong quân ngũ.
- Ha ha. Chuyện bao nhiêu năm rồi không nên nhắc tới. Đã già cả rồi.
Gã trung niên bảo vệ họ Hạ mặc dù từ ngữ có vẻ khiêm nhường nhưng vẻ mặt đầy tự hào. Nhắc tới chuyện trước đây, nét mặt già nua của gã cảm thấy vô cùng có thể diện.
- Phù. Cũng may Tiêu Thần không đánh nhau với ông ta. Ông chú này hóa ra là một cao thủ đánh nhau.
Lâm Vũ Đình đánh giá lại đội trưởng Hạ. Người này thấp hơn Tiêu Thần không ít nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng, không ngờ lại là cao thủ đánh nhau. Tiêu Thần tuy đánh nhau rất giỏi nhưng trước mặt bộ đội chuyên nghiệp xem chừng cũng không thể vượt qua, cũng may vừa rồi bọn họ không đánh nhau.
- - Từng đánh người, từng hút ma túy, hôn thắm thiết ngay giữa đường
Đúng lúc này nhạc chuông tin nhắn vang lên, Tiêu Thần mở máy lập tức thấy được số điện thoại của Ngụy Trung Quốc do Hồ Trường Nghĩa nhắn tới.
- Chậc.
Đội trưởng Lục nghe âm thanh báo tin nhắn có nội dung hoang đường của Tiêu Thần không khỏi nhíu mày nói:
- Cậu học sinh này. Mời theo chúng tôi một chuyến.
Vài cảnh sát phía sau đội trưởng Lục lập tức bước tới phía Tiêu Thần, thậm chí có người chuẩn bị sẵn còng tay sẵn sàng đem hắn đi.
- Cút. Để ông đây gọi điện đã.
Tiêu Thần liếc mắt nhìn đội trưởng Lục. Người này vừa rồi cùng gã đội trưởng Hạ làm bộ làm tịch trước mặt hắn lâu như vậy thật sự không xem hắn ra gì.
- Vẫn còn kiêu ngạo.
Đội trưởng Lục liếc mắt nhìn Tiêu Thần. Thằng nhãi này hoàn toàn không để gã trong mắt, tay vẫn bấm điện thoại.
- Tuổi trẻ đúng là phải trả giá nhiều.
Đội trưởng Lục hừ lạnh. Gã vung tay muốn đoạt chiếc điện thoại trên tay Tiêu Thần.
- Vù.
Ưng trảo của đội trưởng Lục coi như cũng luyện tới tầm, một cơn gió lạnh ép thẳng về phía Tiêu Thần.
Tiêu Thần nghiêng đầu tránh khỏi một trảo của đội trưởng Lục, kế đó hắn xuất cước trực tiếp công kích ưng trảo.
- Vù.
Đội trưởng Lục cũng không dám cứng rắn đón đỡ một cước đầy uy lực này vội vã lui về sau hai bước. Chiến đấu quan trọng nhất là tiên cơ, Tiêu Thần sao có thể dễ dàng buông tha. Hắn học đội trưởng Lục, tay trái hình thành ưng trảo linh hoạt chộp tới. Thế trảo cực nhanh lập tức khống chế phần cổ đội trưởng Lục.
- Buông đội trưởng ra. Thằng nhãi này không muốn sống nữa rồi.
Một gã cảnh sát trẻ tuổi phía sau vung quyền tấn công phẩn cổ Tiêu Thần. Tiêu Thần đương nhiên không khách khí, một đạp đá bay gã cảnh sát này.
- Ông mày không rảnh.
Tiêu Thần phẫn nộ quát:
- Trở về tập luyện mười năm nữa hãy tìm ông mày nói chuyện.
- Đừng đánh anh em tôi.
Đội trưởng Lục thấy nhân viên của mình bị đá phun máu vội vàng quát lên.
- Ha ha. Ông cũng hơi quá đáng, tôi muốn gọi điện thoại cũng không cho.
Tiêu Thần cười cười nhìn đội trưởng Lục, lúc này tín hiệu cũng đã được Ngụy Trung Quốc tiếp nhận.
- Đồng chí Tiêu Thần, nghe nói cậu có việc tìm tôi.
Ngụy Trung Quốc không có buông lời tùy tiện như Hồ Trường Nghĩa, trong câu nói lộ ra tác phong quan trường sâu đậm.
- Ha ha. Thật không phải. Không có việc gì sao tôi dám quấy rầy ông.
Tiêu