- Cục trưởng Lưu?
Đội trưởng Lục nhất thời không kịp phản ứng, suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
- Vị bạn học này, thật ngại quá, lần này hoàn toàn là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!
Đội trưởng Lục nhanh chóng cười làm lành, nói đùa với Tiêu Thần, Cục trưởng Lưu kia là Cảnh quan cao nhất ở cục cảnh sát thành phố BJ, đối phương mời được cả ông phật lớn như này, hơn nữa còn có vẻ rất không để ông phật này vào trong mắt, quá kinh khủng.
- Đội trưởng Lục, cái này… làm sao…
Trưởng phòng Hạ cảm giác bản thân hình như nghe lầm rồi, Đội trưởng Lục này sao lại thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn mạnh mẽ muốn động thủ, sao trong chớp mắt liền biến thành như vậy.
- Cái gì mà này kia! Vị bạn học này bộ dạng thanh tú, làm sao có thể tùy tiện làm bị thương người, nhân phẩm của một người tốt hay xấu có thể nhìn ra từ diện mạo!
Đội trưởng Lục khuôn mặt biểu cảm, nhẹ giọng quát Trưởng phòng Hạ, sau đó lập tức quát đồng bọn của mình,
- Còn không mau đồ lại!
Cảnh sát trẻ cũng ngẩn người ra, thấy Đội trưởng của mình như vậy cũng chỉ có thể thành thật thu lại còng tay.
- Được rồi, không còn chuyện gì ở đây nữa, tất cả giải tán đi! Chuyện gì cũng không có!
Đội trưởng Lục nghiêm mặt, cảnh sát xung quanh đều bị phân phó đi xua những người xem xung quanh.
- Móa, không thể nào!
- Không phát bệnh chứ, cái tên này!
- Nghe xong một cuộc điện thoại liền biến thành một con chó không có tính cách!
….
Người xem cảm thấy rất mất mát, không thấy được trò phấn khích hơn, nhưng cũng chẳng có cách nào, dưới âm uy của cảnh sát đành phải tản ra đi làm việc của mình.
- Vị bạn học này, thật có lỗi, sai lầm lần này hoàn toàn là của Phân Cục chúng tôi, ngài có việc thì cứ đi trước đi.
Thấy mọi người đều tản ra, Đội trưởng Lục nịnh nọt cười cười với Tiêu Thần, hy vọng Thái tử gia thần bí này mau chóng biến mất trước mặt mình, đừng tiếp tục gây thêm phiền toái gì cho mình.
- Ha ha, không sao, Đội trưởng Lục cũng là làm đúng trách nhiệm.
Tiêu Thần cười nói, cũng không làm ra vẻ không tha cho người ta, khá nhã nhặn.
- Ngài có thể hiểu được là tốt rồi, cảm ơn ngài đã hiểu cho.
Đội trưởng Lục chắp tay nói, gã bình sinh nói chuyện không hề có vẻ như vậy, nếu đối phương là lãnh đạo hơn tuổi mình hay bề trên, gã còn có thể vượt qua ngưỡng đạo trong lòng. Nhưng đối phương chỉ là một thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn so với mình, bản thân còn phải cung kính như vậy, hết sức uất ức không được tự nhiên.
- Vậy ngài đi mau lên, tôi có chút việc đi trước.
Tiêu Thần nói,
- Ngoài ra còn có ông chủ họ Lý kia, nếu ông ta tỉnh lại từ trong bệnh viện thì gọi điện báo cho tôi, nếu ông ta tiếp tục đến làm phiền bạn tôi, tôi đây không ngại khiến ông ta kiếp sau nằm thưởng thức trần nhà.
- Ách.
Đội trưởng Lục và Trưởng phòng Hạ sắc mặt tái đi, Đội trưởng Lục liên tục vội vàng gật đầu cười nói,
- Ngài yên tâm, cái loại cháu con rùa kia, một lát nữa tôi sẽ đi giáo huấn một bài!
- Được, vậy các anh cứ đi làm việc.
Tiêu Thần khoát tay, kéo theo Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao hai cô vào thang máy.
- Tiêu Thần!
- Tiêu Thần!
Cửa thang máy vừa đóng lại, hai cô gái liền vội vàng hỏi Tiêu Thần.
Tình cảnh vừa rồi là đang diễn kịch hay là đọc tiểu thuyết, làm sao lại quỷ dị như vậy.
- Ha ha, không cần phải gấp, đi đến văn phòng Giáo sư Tần đã.
Tiêu Thần vươn hai đầu ngón tay đặt bên môi hai người, động tác này khá ám muội.
- Ah.
Tuổi hai cô gái đều lớn hơn Tiêu Thần, nhưng kỳ lạ là, không có người nào ý kiến dị nghị, ba người liền yên tĩnh trong thang máy đi tới tầng 8.
Văn phòng của Tần Khác Thủ