Đại xà vừa chết, cánh tay phải của Xà Vương Tạp cũng bị thương nặng, máy bay trực thăng chỉ cách đỉnh tòa nhà khoảng trăm mét.
- Tên đáng chết, mày lại ở đâu chui ra? Muốn làm bọ ngựa bắt ve sao?
Xà Vương Tạp cắn răng trừng mắt nhìn Tiêu Thần phiên bản thu nhỏ, thấy cặp mắt đối phương cũng giống mình, là một người thấp lùn, hết sức hoang mang, chưa từng nghe qua trên đường có nhân vật số má như vậy!
Đối phương ra tay tàn nhẫn, dao găm bay thẳng đến cổ họng mình. Đánh chết rắn bảo bối của mình, đối phương ra tay cũng tương đối lưu loát, bắt được bộ phận ba tấc bảy tấc đều là nơi yếu hại nhất của đại xà, nếu đã bị đòn nghiêm trọng, vậy chắc chắn chết là không thể nghi ngờ.
Bản thân nuôi nhốt bảo bối hơn mười năm, lại bị một chiêu giết chết như vậy, khiến tim Xà Vương Tạp đau đớn một hồi.
- Bọ ngựa?
Tiêu Thần nhếch miệng cười, giả bộ làm ra một âm thanh khàn khàn, hắn sau khi thu nhỏ lại, tướng mạo có biến hóa khá lơn so với bình thường, da mặt cũng nhíu lại, cái trán có thêm mấy nếp nhăn,
- Nếu tao là bọ ngựa… mày cũng chỉ là một con côn trùng nhỏ mà thôi, nếu để so sánh với ve, thì đã quá đề cao mày rồi.
- Mày nói cái gì!
Xà Vương Tạp tức giận tới lông mày đều dựng hết cả lên, ôm cánh tay phải, ánh mắt liếc cái trực thăng đang bay tới, nơi đó tự nhiên sẽ có cường viện của mình, thẻ bài vừa rơi xuống mặt đất gã cũng đã nhặt lên rồi giữ trong bàn tay trái.
- Ha ha, trên đó có trợ thủ?
Tiêu Thần cười ha hả, xà nhân có một đặc điểm, tuy rằng bọn họ rất khát máu nhưng máu của chúng khôi phục rất chậm, dao găm vừa đâm vào tay gã đã khiến gã chảy không ít máu, thực lực nhất định giảm mạnh.
- Thiên xà ra đây!
Xà Vương Tạp cảm giác không ổn, chẳng biết tại sao, tuần hoàn máu của mình đã chậm lại, miệng mãnh liệt hừ một cái, một con rắn to màu xanh hiện ra chiếm một phần ba chỗ trống ở đỉnh tòa nhà, ngóc lên cái đầu thật lớn hướng về phía Tiêu Thần mà thị uy.
Đại xà này chính là con lần trước thấy ở trong khu rừng rậm nguyên thủy, là lúc Tiêu Thần đại chiến Xà Vương Tạp, xuất hiện một con rắn lớn.
- Lục Hoàn, Ngân Hồ, cùng ra đây!
Xà Vương Tạp cắn ngón tay, nhỏ ra mấy giọt máu tươi, ở đỉnh tòa nhà một lần nữa xuất hiện hai con rắn màu xanh hơi nhỏ.
- Hừ! Cho mày nếm thử khúc nhạc Xà Vương của tao!
Xà Vương Tạp hừ nói, hai tay vung vẫy, ba con rắn lập tức vây Tiêu Thần lại, miệng Thiên xà phun ra một màn sương đen, màn sương đen này bao phủ đỉnh tòa nhà, mặt khác Lục Hoàn và Ngân Hồ tìm vị trí chuẩn, lợi dụng con mắt màu xanh biếc qua màn sương đen nhắm vào Tiêu Thần, bất cứ lúc nào cũng có thể phun nọc độc.
- Lại muốn dùng chiêu này?
Tiêu Thần đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, từ trong túi quần lấy ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng.
- Mày cho là làm thế nào mà có được vị trí môn thần Hoa Hạ!
Tiêu Thần cũng không phải là trước giờ chưa từng chịu thua thiệt, nhưng hắn không bao giờ chịu cùng một thua thiệt, lần trước trong khu rừng rậm nguyên thủy thiếu chút nữa gặp chuyện với Xà Vương Tạp này, sai lầm đồng dạng hắn tuyệt đối không tái phạm.
Thời gian hơn mười giây, màn sương đen nồng đã quấy nhiễu lớn với tầm mắt của người, máy bay trực thăng ở bên kia cũng sắp tới đỉnh tòa nhà nhưng vì ngại khói độc bên này nên cơ chủ cũng chưa lái vào, chỉ đợi Xà Vương Tạp giải quyết xong Tiêu Thần sẽ tiến vào chở gã chạy trốn.
- Khúc nhạc Xà Vương!
- Đi chết đi!
Xà Vương Tạp phun một ngụm máu tươi tưới vào ba con rắn, ba con rắn bắt đầu uốn éo chuyển động, miệng bắt đầu nổi lên từng đợt đạn nọc độc.
Bụp!
Bụp!
Đạn nọc độc từng viên phun vào trong trong màn sương đen, ba con rắn cũng chỉ là máy móc thông qua mệnh lệnh của Xà Vương Tạp, phun đạn nọc độc về mọi vị trí.
- Sao lại thế này! Người đâu!
Xà Vương Tạp mới là đại não của ba con rắn, mới là