Tiêu Thần sau khi đuổi theo Xà Vương Tạp, ba cô gái cùng Tần Khác Thủ bị sơ tán khẩn cấp ra ngoài, bây giờ chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn tòa nhà xa lạ mà quen thuộc trước mặt.
- Em lo quá, Tiêu Thần nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!
Uông Tiểu Kỳ cũng là gấp gáp đến mức độ đi vòng quanh, chắp tay trước ngực, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để cầu nguyện cho Tiêu Thần.
- Tiểu Kỳ, đừng gấp, cậu ta không xảy ra chuyện gì đâu.
Tần Khác Thủ đứng bên cạnh ba cô, thấy ba cô gái vội vã như vậy thì lên tiếng an ủi.
- Nhưng, bác Tần, lúc ấy bác cũng thấy đó chính là quái vật, còn gọi rắn đến dọa người!
Uông Tiểu Kỳ vừa nghĩ tới con rắn lớn kia đã muốn bất tỉnh. Rắn lớn như vậy cô là lần đầu nhìn thấy, nếu lúc đó không có bọn người Tiêu Thần bên cạnh cô đã sớm ngất đi rồi.
- Chị Tiểu Kỳ.
- Chị Tiểu Kỳ, chị đừng nghĩ nhiều, lúc ấy chị cũng thấy Tiêu Thần ra tay, anh ấy nhất định nắm chắc mới dám đuổi theo.
Dương Dao Dao chẳng biết tại sao lại rất tin tưởng Tiêu Thần.
Tiêu Thần khiến cho người ta có một cảm giác an toàn rất tự nhiên, từ khi đi vào tòa nhà hành chính, hắn đã thay cô đánh ông chủ Lý kia, sau đó lại cãi nhau với tên kính mắt họ Thôi làm trong khu làm việc kia, cuối cùng lại vì bảo vệ cô và Lâm Vũ Đình mà đưa hai cô đẩy ra khỏi văn phòng. Người này đi đến đâu đều có thể khiến cho người khác có một loại cảm giác an toàn không tên.
- Tiểu Kỳ, Dao Dao nói rất có lý.
Tần Khác Thủ tán dương gật đầu nói, anh ta đã thay một bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu đen, quần áo vừa rồi đã bị con rắn kia cắn rách, toàn thân biến thành dịch nhờn, bẩn muốn chết.
- Bác Tần, bác nói Tiêu Thần anh ấy?
Uông Tiểu Kỳ lại cố lấy ra một chút hơi sức, hy vọng nhìn Tần Khác Thủ.
- Vừa rồi ở hiện trường, cháu hẳn nhớ rõ, lúc ấy xà nhân kia nói với Tiêu Thần: ‘Mày còn chưa chết’?
Tần Khác Thủ là người rất có đầu óc, càng không chỉ là một học thuật gia cứng nhắc, cảnh tượng ấy ở trong phòng anh ta nhớ rất rõ ràng.
- Ừ, đúng vậy, hình như xà nhân kia nói như vậy.
Uông Tiểu Kỳ gật đầu nói.
- Vậy là được rồi, điều này chứng tỏ Tiêu Thần đã từng giao thủ với xà nhân này, hơn nữa cũng không chiến hạ phong.
Tần Khác Thủ nghiêm túc vuốt vuốt chòm râu phân tích nói,
- Khi Tiêu Thần ra tay đánh chết con rắn trong văn phòng kia, lưng Tiêu Thần hướng về phía xà nhân kia, tuy tôi không biết võ công nhưng đã từng nghe qua, không thể để phần lưng của mình dễ dàng lộ ra cho kẻ thù. Lúc đó, xà nhân kia có thể nhân cơ hội tập kích Tiêu Thần, nhưng gã lại lựa chọn chạy trốn.
- Giáo sư Tần phân tích rất có lý, nhưng gã vì sao lại không tập kích Tiêu Thần? Nghe ngữ khí của gã thì không phải là rất hy vọng Tiêu Thần chết sao?
Lâm Vũ Đình gật đầu nói, cô mơ hồ đoán được Tần Khác Thủ muốn nói cái gì.
- Ha ha, theo tôi suy đoán, điều này chỉ có ba khả năng.
Tần Khác Thủ khẽ cười nói, cảnh sát ở phía trước lại đang đuổi người, một lần nữa kéo phạm vi ra rộng hơn, học sinh phía trước bắt đầu lui về, xung quanh Tần Khác Thủ và ba cô gái cũng được sắp xếp mười mấy bảo an che chở để bốn người lui về sau
- Khả năng thứ nhất, xà nhân biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Thần, cho nên sau khi thấy Tiêu Thần liền hy sinh con rắn kia, tranh thủ cơ hội và thời gian để chạy thoát.
Tần Khác Thủ và ba cô gái vừa lui vừa nói.
- Trước kia tôi từng xem qua một chút tư liệu về xà nhân, trên tư liệu có liết lộ vài văn tự bí mật liên quan đến trưởng thành của xà nhân, tỷ như xà nhân từ nhỏ đã bị ném vào trong ổ rắn và cùng trưởng thành với vạn con rắn, bọn họ lợi dụng rắn để công kích người khác, tất cả rắn đều là cùng bọn họ lớn lên từ nhỏ, giữa rắn