- Ông là người từ đâu tới? Không phải mới ở trong quan tài chui ra chứ?
Phong Vũ nhìn ông lão đầu bạc mặc áo đen, vừa đi vừa run lên mấy cái, mắt đều có nếp nhăn cả rồi, áo đen dài phết xuống sàn, mép áo có dính chút bùn đất giống như có đính đồ vật gì lên vậy, ông lão này không phải là xác chết mới sống dậy chứ?
- Ách! –
- Ông lão sợ run lên vải giây, ánh mắt đột nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén lên, nhìn Phong Vũ mà quát:
- Tiểu tử họ Phong kia, tốt nhân cậu nên tránh ra, nếu không tôi cho cậu một trận bây giờ.
Ông lão la quá to bị khàn giọng luôn rồi, làm cho người ta có cảm giác ảm đạm, Phong Vũ nghe xong cười ha hả, cũng bắt chước theo giọng ông lão, mở miệng nói:
- Cái ông lão quỷ này, tốt nhất ông nên lập tức đi ngay, nếu không tôi sẽ cho ông một bài học.
- Haha, tiểu tử nhà cậu học cách nhái tôi đấy à!
Tiêu Thần đang nghe gần đó, không ngờ cái cậu nhóc ấy lại thay đổi giọng hay vậy, giọng của ông lão bị cậu ta học được bảy tám phần rồi, chỉ thiếu một chút tự nhiên thôi chứ cái khác thì quá tốt.
- Phong Vũ, sao bạn không có lễ phép với người già gì hết!
Cao Mỹ Hương đứng sau Phong Vũ, vốn không thấy ông lão la lớn lúc nãy, chỉ thấy là hai câu cậu ấy nói là không tôn trọng người già, ông ấy cũng bảy mươi tám mươi tuổi rồi, các bạn còn chế nhạo họ.
- Hắn cũng là người già?
Phong Vũ bắt bẻ Cao Mỹ Hương:
- Cái ông già này còn muốn cho tôi một trận kìa, bạn không nghe khẩu khí của ông ta, cứ như muốn giết người đấy!
- Giết người? Ông lão này mà có thể giết người à? Tự tử còn không nổi ấy chứ!
Cao Mỹ Hương đứng dậy nhìn ông lão, uh thì ông lão này đi đâu đều khiến cho người ta dán mắt nhìn, vẫn có thể giết người? Tự sát có vẻ dễ hơn, bất kể ngã ở đâu, bị cái gì đập trúng cũng có thể lấy mạng của lão!
Ông lão vừa nghe xong liền phát cáu, giơ hai bàn tay gầy guộc lên, phóng mấy cây kim về hướng Cao Mỹ Hương, ngay cả bảo vệ cũng không kịp làm gì.
- Cái con ti tiện kia mày nói cái gì?
- Hừ! Thật là không biết xấu hổ mà!
Phong Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một tấm biển nhỏ, che đỡ trước mặt Cao Mỹ Hương.
Đinh đinh đinh!
Mấy cây kim bị tấm bảng thiết đỡ rơi xuống đất, Phong Vũ từ sau lưng đẩy Cao Mỹ Hương ngã nhào xuống sofa, cầm tấm biển đó, bay tới chỗ lão già.
- Dám đụng đến người con gái của ta! Ta cho ông vào quan tài nằm lần nữa!
Phong Vũ được xem như là một người con trai nóng tính, lột áo trên người, quăng ra chỗ khác, để lộ ra da thịt, tiểu tử này vóc dáng không cao nhưng lại có cơ thể cường tráng.
- Vậy hãy để ông của ngươi giáo huấn tên tiểu tử không hiểu biết này một chút.
Cái áo đen của ông lão vung lên, nhanh chóng từ trong chiếc áo đó phóng ra mất chục chiếc kim châm, đâm về phía Phong Vũ.
- Mật châm lâm! Lên!
Mấy chục cây kim hình thành một cơn mưa toàn kim châm, bay qua hướng Phong Vũ.
Trong quán cà phê thường không có bao nhiêu người, lúc nãy lại bị Phong Vụ đuổi đi hơn phân nửa, sau đó còn có cái ông lão này, dọa đi bớt phần lớn người nữa, bây giờ cũng chỉ còn năm sáu học sinh vẫn ngồi trong quán cà phê.
- Móa! Đây không phải là cơn mưa Lê Hoa Châm chứ?
- Hình như vậy á, mấy người kia không phải ở kịch truyền hình chứ?
Mấy học sinh thấy Phong Vũ quá nhanh, lão già cũng rất quái dị, mở cái áo khoác đen ra là mấy chục cây kim, tư thế cũng không thể là không lớn, mấy động tác này, chỉ có trên kịch truyền hình mới thấy được.
Tiêu Thần cũng không có ý định ra tay, nhảy một phát vọt ra sau, chuẩn bị xem một số trò hay, mặc khác thủ pháp phóng kim từ cái áo đen của ông lão này cũng đáng để chính mình tham khảo, tay kia tạo ra cơn mưa kim châm đối với Tiêu Thần mà nói rất hấp dẫn.
Mấy chục cây kim, chỉ nháy mắt liền bay tới trước mặt Phong Vũ, “nhảy” một tiếng, Phong Vũ chân sau