Kéo quần dài, Phong Vũ toàn thân trên dưới chỉ mặc quần lót, làm người ta không biết nói gì, cái anh chàng này thực tế là mặc một cái quần ngắn có hình hoạt hình.
- Cái chiêu dùng chân nổi gió của anh chàng họ Phong cái lão chết tiệt kia cũng truyền cho người rồi hả?
Thấy Phong Vũ mặc cái quần đùi hoạt họa, lão áo đen không hề buông lời nhạo báng, ngược lại lời nói có chút nghiêm túc, kinh ngạc.
- Hừ! Tên ông nội của ta để ngươi gọi hay sao?
Phong Vũ quát một tiếng, chân trái chuyển động, chân phải bước lên trước một bước, chân trái chồng lên chân phải, trong nháy mắt làm cho quán cà phê hiện lên mấy ảo ảnh, tất cả đều xông về hướng lão già áo đen.
- Ha hả, có hơi thú vị, bộ pháp này so với xoay toàn thân vẫn cao thâm hơn một bậc!
Tiêu Thần cảm thán một tiếng, nước bọt chảy ra liên tục, thân pháp này, trâu bò quá, có mấy dạng tương tự kỹ năng lướt trên mạng vậy, cũng rất giống kỹ năng Kiếm Thánh bên trong ma thú .
- Chết đi!
Ông già áo đen thấy mấy ảo ảnh đều hướng về mỗi mình ông, đã vậy còn khiêu khích cơn giận của lão, cầm hắc bào lên phủ khắp người.
- Độc châm vị.
Hắc bào đáp lên mình lão già, nhanh chóng bao vây lão, thành một hình thù, rồi chuyển sang hình cầu bay lên trời, mấy cái ảo ảnh cũng nhảy theo trong nháy mắt.
Xoẹt Xoẹt Xoẹt
Vô số cây kim châm từ trong quả cầu bắn ra, lấy hình cầu làm trung tâm, khuếch tán ra bốn hướng, số lượng kim châm, thật sự rất nhiều, từng cái ảo ảnh trúng phải kim đều biến mất.
Uỳnh
Phong Vũ bị mười mấy cây kim đâm trúng, hung hăng đập vào sàn nhà, tiếng “A” hét thảm một tiếng, trên lưng Phong Vũ có mấy cây kim, vừa lúc bị chạm vào mặt đất, toàn bộ đâm sâu vào thân thể, kêu lên đau đớn.
- Tiểu tử, ngươi còn non quá, lại dám cùng ông nội của ngươi đọ sức. Trình độ vẫn còn thiếu!
Cởi hắc bào ra, ông già lại phủ lên lần nữa, đứng trước mặt Phong Vũ, anh ta đau đến trắng bệt cả mặt, tứ chi đều không cách nào nhúc nhích được.
- Họ Võ kia, ngươi khinh người quá đáng, có gan thì tìm ông nội ta đấy!
Phong Vũ mở miệng khó khăn, nhưng vẫn không nhận thua, đó không phải là phong cách của y.
- Haha, có thời gian ta sẽ tìm đến cửa dạy hắn một trận, để hắn và ngươi mau chóng gặp nhau!
Ông già áo đen nhếch miệng cười gian manh. Ngón tay nổi lên một cây độc châm màu lục, cây kim nhỏ nọc độc loang loáng, đây là một cây châm kịch độc, đâm một phát đủ để lấy mạng Phong Vũ rồi.
Vù!
Một trận gió lạnh thổi phía sau lưng, ông già né sang một bên, sau đó là một loạt kim châm đâm về ba phía trên, giữa và dưới ông ta, ông ta giơ áo đen ra, mấy cây châm thu vào tay áo hắc bào, đồng thời nhích người sang một bên vài bước.
- Có muốn chết thì ngươi phải chết trước, tuổi nhà ngươi cũng già rồi, có sống cũng chả cống hiến gì mấy cho xã hội này.
Tiêu Thần bất ngờ ra tay, đỡ Phong Vũ dậy, một tay đẩy y về phía sofa bên kia, ném về phía hai cô gái Cao Hồng Ảnh.
- Chăm sóc hắn cho tốt, nhất định đừng để hắn ngủ, có thể sống hay không phải xem ý chí của hắn!
Tiêu Thần phủi tay, giơ ngón tay nhìn ông già áo đen, cười nói:
- Ức hiếp tiểu bối mà, nhà ngươi cũng thật không biết xấu hổ.
- Ngươi không có thời cơ để chạy thoát đâu, bây giờ còn dâng đến cửa, quả thực là không biết sống chết là gì!
Ông già áo đen lạnh lùng nói, ngón tay phóng ra ba cây độc châm.
- Cho tôi xin đi, lão tuổi tác cao rồi, có thể đừng giả khờ được không, bố đây ăn không tiêu, nên vào quan tài nhanh chút đi!
Tiêu Thần không kiên nhẫn nghe lão già này quang quang cái miệng nói khoác, vuốt râu trừng mắt nhìn, lúc nãy chiêu thức kim châm lão áo đen hắn cũng nhìn không dứt rồi, không cần phải nương tay với lão nữa.
- Tuổi nhỏ chính là vậy sao…
Ông già áo đen còn muốn nói huyên thuyên một tràng nhằm giáo huấn bạn học Tiêu Thần một tí,