- Hấp huyết chi trùng?
Hai cô gái đều sợ tới mức bưng kín cái miệng nhỏ nhắn lại, từ cái tên mà nhìn, loại trùng này rất đáng sợ, còn xâm nhập vào mạch máu người, ách, quá kinh khủng.
- Dương Lan, bạn đã từng đi qua sa mạc?
Tiêu Thần hỏi, bình thường loại Hấp huyết chi trùng này đều sinh tồn ở nơi khô và thời tiết phức tạp trong sa mạc, ký sinh lên mạch máu của người.
Dương Lan ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không có, mình từ nhỏ sống tại phía nam nước Cộng hòa, cùng Dao Dao ở Lĩnh Hải, chỉ mấy năm gần đây mới tới BJ bên này đi học, Lĩnh Hải bên kia hình như không có sa mạc thì phải?
- Ồ, vậy thật kỳ lạ.
Tiêu Thần bắt đầu nghĩ sâu xa.
- Tiêu Thần, lúc bạn ở nhà kia, con gái của bọn họ sau đó có khỏi bệnh không? Bọn họ trị bệnh như nào?
Dương Lan cố gắng khiến tâm tình bình tĩnh lại, bởi vì cô đã trải qua vô số tình huống như vậy rồi, người khác nói có thể chữa hoặc là nói biết về bệnh này, kết quả cuối cùng đều không làm mình khỏi bệnh được, cô nhất định phải bình tĩnh.
- Đúng vậy, Tiêu Thần, cô gái kia sau đó thế nào? Bọn họ đều gọi là bệnh Hấp huyết chi trùng, chắc là biết làm sao để trị bệnh?
Uông Tiểu Kỳ hưng phấn hỏi.
Dương Lan đã tới ký túc xá của các cô vài lần, cô bé này tâm địa rất lương thiện, quan hệ với các cô cũng rất tốt, chỉ có điều ngoại hình có chỗ thiếu hụt khiến cô ấy không thể kết giao bạn bè nhiều. Nếu như có thể trị bệnh, cô ấy nhất định sẽ càng vui vẻ hơn.
Cộp cộp cộpLúc này, bên ngoài ký túc xá truyền đến tiếng giày cao gót nện xuống sàn, Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao về tới nơi rồi.
- Tiêu Thần, anh rốt cũng cục về rồi!
- Ai da, cũng được, không xảy ra chuyện gì!
Hai cô gái đều đi tới bên cạnh Tiêu Thần, nhìn trái nhìn phải thấy Tiêu Thần không thiếu tay thiếu chân đều yên lòng, thấy Dương Lan cũng ở đây liền chào hỏi với cô.
- Chị Lan, chị cũng tới à!
Dương Dao Dao lấy cái ghế dựa, ngồi ở bên cạnh chị họ mình, Tiêu Thần lấy cho hai cô cốc nước, một nam bốn nữ ngồi xuống.
- Ai, em nói nha Tiêu Thần, anh vừa mới đi đâu vậy? Sao không thấy mặt anh?
Lâm Vũ Đình rất hiếu kỳ, Tiêu Thần sau khi biến mất ở văn phòng Tần Khác Thủ thì không thấy hắn đi ra nữa, khiến bọn họ lo lắng.
- Lát nữa nói với các em vấn đề này, vừa rồi Tiêu Thần đang nói với chị về bệnh của chị, Tiêu Thần nói trước kia có gặp người bị bệnh như chị, còn biết tên bệnh nữa.
Dương Lan cũng không có ý định dè dặt, thấy dáng vẻ tò mò của Lâm Vũ Đình, để cô ấy tiếp tục chủ đề của mình, đoán chừng nửa canh giờ tiếp theo sẽ không được yên tĩnh.
- Tiêu Thần từng nghe nói qua về bệnh của chị?
Dương Dao Dao có chút không dám tin, bệnh của Dương Lan ngay cả các bệnh viện lớn đều không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, không thể ngờ Tiêu Thần lại biết.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy đúng, Tiêu Thần đến cả xà nhân cũng dám đối phó, người này quả nhiên không phải người thường, bằng không cũng không thể theo đuổi được Tiểu Kỳ.
- Cô con gái nhà kia có khỏe lại hay không anh cũng không rõ, bởi vì anh ở đó chỉ bốn năm ngày liền đi.
Tiêu Thần nói xong, Dương Lan ở một bên đang giữ ánh mắt cháy bỏng lập tức hạ xuống vài phần, náo loạn nửa ngày, Tiêu Thần cũng không biết người ta có khỏe lại hay không, lần này đoán chừng lại là một hồi mừng hụt rồi.
- Cái gì mà con gái nhà kia?
Dương Dao Dao không hiểu hỏi.
Uông Tiểu Kỳ tiếp lời nói:
- Là thế này, Tiêu Thần nói trước kia anh ấy ở nước L trong một căn nhà, nhà đó có một đứa con gái mắc bệnh giống Lan Lan, Tiêu Thần nói căn bệnh này tên là Hấp huyết chi trùng, nguyên nhân bệnh là vì bị một con trùng ký sinh vào trong mạch máu.
- Tuy nhiên, lúc ấy anh có nghe qua bọn họ nói đến phương pháp trị liệu.
Sắc mặc Tiêu Thần cũng không thoải mái, có thể hắn biết phương pháp trị bệnh này, nhưng loại phương pháp trị liệu này cũng có tính phiêu lưu tương đối lớn.
- Có phương pháp trị liệu?
Dương Lan lại một lần nữa bắt đầu kích động, sự cháy bỏng trong mắt lên đến đỉnh điểm. Tuổi hai mươi, đây là thời kì hoàng kim của con gái, nếu cô có thể bình phục thì còn