- Tiêu Thần, anh đừng nói mấy vấn đề này nọ nữa, nói thẳng làm thế nào để giết trùng mẹ đi.
Lâm Vũ Đình không kiên nhẫn nói.
Đoán chừng cô nàng này học sinh vật không được tốt, nghe Tiêu Thần nói những thứ huyền bí sâu sắc đó, cô nhất thời tiêu hóa không được nhiều như vậy.
- Dương Lan cũng nói, cách ba ngày vào lúc rạng sáng bụng sẽ đau một trận ngắn, đó chính là lúc đám trùng hoạt động, bình thường chúng đều trong trạng thái ngủ say, căn bản sẽ không tìm thấy tung tích của nó. Cho nên muốn tìm được trùng mẹ, chỉ có thể tìm trong giây phút đấy. Trùng mẹ sợ nhất là minh hỏa, cho nên muốn dùng minh hỏa công kích nó, khiến nó bị chết cháy.
Tiêu Thần cũng không định loang quanh, thời gian không còn sớm nữa, bản thân còn phải đi ra ngoài gặp một người.
- Dùng minh hỏa công kích?
- Dùng lửa thiêu?
Mấy người con gái đều cảm thấy có chút khó tin, Uông Tiểu Kỳ cũng rất hoang mang, nói:
- Trùng mẹ kia không phải ở trong mạch máu người sao, sao lại dùng minh hỏa để công kích sinh vật ở trong mạch máu?
- Tiêu Thần, xin bạn nói cho mình biết tất cả những thứ có liên quan đến chuyện căn bệnh hấp huyết chi trùng này, mặc kệ có thể thành công hay không, mình cũng muốn thử một lần. Mình còn trẻ, mình không muốn đời này cứ sẽ như vậy.
Dương Lan khẩn cầu Tiêu Thần, có cô gái nào mà không thích chưng diện, mỗi người con gái đều muốn có được người yêu, yêu một tình yêu hạnh phúc, có thể hiện tại bộ dạng này trở thành trở ngại quá lớn về ngoại hình của cô.
Tiêu Thần gật gật đầu, nói với Dương Lan:
- Dương Lan, bạn cứ yên tâm, những điều mình biết nhất định sẽ nói với bạn. Hơn nữa điều mình muốn nói chính là, căn bệnh này nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi, trước mắt chỉ có mình có thể đi thử, cho dù là bạn đến bệnh viện hay phòng khám cũng không thể tìm thấy phương pháp đâu.
- Mình hiện tại nói rõ với bạn về bệnh này, muốn trị được nó thì phải mạo hiểm rất lớn, bạn tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ.
Tiêu Thần cũng không phải đang khoác lác, loại thuốc đặc thù cơ bản cũng sắp tuyệt tích rồi, hiện tại nước Cộng Hòa đoán chứng chỉ có trên người hắn mới có loại thuốc này.
Ba người Uông Tiểu Kỳ đều không nói gì nữa, mà đem thời gian để cho Tiêu Thần và Dương Lan, Tiêu Thần nói nhiều như vậy, đích xác không phải là nói mò, đúng là có chút căn cứ.
- Ừ, Tiêu Thần, bạn cứ việc nói thẳng, không cần lo chuyện đấy, mọi người không cần lo lắng cho mình, mình mắc bệnh này cũng mười năm rồi, sớm đã quen rồi.
Dương Lan hít một hơi dài, dưới bóng ma của loại bệnh này, cô là con gái còn chưa tới hai mươi tuổi, ý chí còn mạnh hơn so với các cô gái bình thường nhiều.
- Ừ.
Tiêu Thần rất nghiêm túc nói,
- Minh hỏa cũng không phải là nhất định để dùng công kích nó, tâm hỏa của chúng ta cũng là một loại minh hỏa, chính là muốn nói vào lúc bạn đau nhức, trong lòng bạn phải châm lửa! Hoặc là phẫn nộ, hoặc là vui mừng, hoặc là phấn khởi, tóm lại là phải để một loại cảm xúc nào đó đột nhiên bạo phát, mãnh liệt dùng tâm hỏa bức trùng mẹ ra, hoặc là trực tiếp dùng tâm hỏa thiêu chết nó. Chỉ cần xử lý xong trùng mẹ này, đến lúc đó lại dùng thuốc của mình, sau khi tiến hành thay đổi qua thời gian, tin rằng bệnh của bạn sẽ chuyển biến tốt đẹp.
- Trong lúc đó có gì nguy hiểm không?
Dương Lan hít sâu vào hơi, cảm xúc cũng dâng lên, nếu quả thật trị như vậy là được thì sắc mặt Tiêu Thần sẽ không ngưng trọng như này.
- Nguy hiểm nhất định phải có, hơn nữa còn là không nhỏ, mình muốn nói trước với bạn vài phương án dự phòng.
Tiêu Thần nói,
- Toàn bộ quá trình trị liệu có ba nguy hiểm, thứ nhất chính là tác dụng phụ của thuốc đặc thù, sẽ sinh ra một số tác dụng đục khoét khó đoán trước, nghiêm trọng nhất sẽ dẫn đến cái chết. Thứ hai chính là mỗi lần bạn đau nhức thời gian quá ngắn, khả năng nhiều nhất cũng chỉ từ mười giây đến nửa phút, nếu lúc đó không giết