- Vị tiên sinh này, xin dừng tay.
Vài người bảo an rốt cục cũng chạy tới tiến đến kéo Tiêu Thần lại, một tát này nếu như hạ xuống, đoán chừng đầu này sẽ phải sưng giống như một cái đầu heo.
- Ha ha, mọi người tới vừa đúng lúc, phiền mọi người thay tôi đưa người này đến bệnh viện, đừng để anh ta chết ở chỗ này thì sẽ không tốt.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng nhìn những người đang vây xem mỗi người đều đang đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Thần người này thật sự cũng quá kiêu ngạo rồi, còn có Trương Tinh Minh bị đánh thật cũng quá thê thảm, ngoại trừ miệng và ánh mắt, toàn bộ khuôn mặt đều sưng lên. Ngay cả ý thức cũng mất đi, một giây sau khi Tiêu Thần buông anh ta ra, người này liền ngã xuống người một bảo an, hôn mê bất tỉnh.
- Tiên sinh, ngài nặng tay như vậy, chỉ sợ…
Một bảo an trung niên tinh tráng tầm hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao, thấp hơn Tiêu Thần một cái đầu, tuy nhiên cánh tay lại rất rộng, thân hình vừa nhìn liền biết bạo lực không nhỏ.
Bảo an trung niên này tên là Lưu Hằng Khôn, là Đội phó Đội bảo an khách sạn Quang Huy, đêm nay đúng phiên trực ban của ông ta. Khách sạn cấp năm sao, trị an tốt là một điều quan trọng, cho dù là hơn mười một giờ, Lưu Hằng Khôn cũng đích thân dẫn đội tuần sát. Trong đại sảnh xảy ra chuyện đánh nhau như vậy, hơn nữa còn có người thấy máu, đánh thành bị thương như vậy, ông ta không thể không đứng ra quản một chút.
Tuy nhiên Lưu Hằng Khôn cũng không dám liều lĩnh, đừng nhìn Tiêu Thần trẻ tuổi, nhưng toàn thân đều tản ra khí chất vương giả, loại khí chất vương giả này bình thường đều là những kẻ bề trên mới có, Lưu Hằng Khôn khi nói chuyện vẫn rất khách khí.
Tiêu Thần đánh giá một chút người trung niên này, xương cốt nhìn qua rất cứng rắn, tuy nhiên lại lộ ra một cảm giác thân thiết, liền mỉm cười nói với Lưu Hằng Khôn:
- Vị đại ca này, tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng đưa tên này đến bệnh viện đi, về phần chuyện sau này, tôi nghĩ nên xem quyết định của bản thân anh ta, anh ta muốn tìm tôi để tính sổ, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh.
- Vị huynh đệ này, hy vọng cậu cũng có thể hiểu cho công tác của chúng tôi, cậu xuống tay đúng là hơi nặng. Cậu xem, người này cũng đã hôn mê bất tỉnh rồi, mặt đều bị đánh thành ra như này rồi, chỉ sợ trị liệu cũng khó có thể trở lại như cũ, nếu sau này cảnh sát tìm đến tận cửa, chỉ sợ cậu cũng gặp phiền toái không nhỏ.
Lưu Hằng Khôn giận dữ nói, anh ta gặp rất nhiều thanh niên, cũng bởi vì tuổi trẻ khí tịnh, đắc tội người không nên đắc tội, sau này lại suy sụp thất vọng.
Lưu Hằng Khôn cũng từng trải qua như vậy cho nên anh ta rất lo lắng Tiêu Thần sẽ dẫm lên vết xe đổ xưa kia của mình.
- Vị đại ca này quá lo lắng, còn phiền anh dẹp những người đứng xem xung quanh đi rồi đưa người kia đến bệnh viện, nếu cảnh sát muốn tìm tôi, có thể bảo họ đến phòng 809, tối nay tôi vẫn ở đây.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, đầu lĩnh bảo an này khá thú vị, rất cẩn thận.
- Được, vậy xin bảo trọng, tối nay không được rời khỏi nơi này.
Lưu Hằng Khôn thấy khuyên giải không hiệu quả khoát tay chặn lại, mấy bảo an trẻ tuổi khẩn trương tiến đến đưa Trương Tinh Minh đến bệnh viện.
- Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm!
Lưu Hằng Khôn lớn tiếng nói với những người vây xem xung quanh, kỳ thật cũng không có quá nhiều người, chỉ có hơn mười người, thấy không còn trò hay để xem nữa liền rời đi.
Tiêu Thần đang đi đi lên, vừa đúng lúc Tạ Tiểu Như từ trước đài chạy tới, lúc này mới xuất hiện, hóa ra diễn viên chính vừa đánh nhau lại đúng là Tiêu Thần, vội kéo tay Tiêu Thần, khẩn trương hỏi:
- Đại Pháo, sao lại ở đây đánh nhau? Có mâu thuẫn gì với người kia sao?
Vừa nãy khi mấy bảo an đưa Trương Tinh Minh đi, Tạ Tiểu Như vừa hay nhìn thấy hình dạng bi thảm của anh ta, cô bây giờ khá khẩn trương, đánh người ta thành cái dạng kia rồi, bạn học Đại Pháo này cũng quá độc ác.
- Không có gì, chỉ là nhìn không thuận mắt tên tiểu tử kia nên xuống tay thôi.
Thấy Tạ Tiểu Như đến, mặt Tiêu Thần hiện lên nét tươi cười, cô có thể đến đây ân cần hỏi thăm chứng tỏ cô bé này rất có lòng.
Tạ Tiểu Như nhíu mày, kéo tay Tiêu Thần gắt giọng:
- Sao lại kích động như vậy, xã hội như này không thể dễ dàng đắc tội với người khác!
- Không có chuyện gì đâu, con cá nhỏ lật không nổi bao nhiêu sóng gió.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, nhìn Tạ Tiểu Như nói:
- Cảm ơn chị Tiểu Như quan tâm, em làm việc có chừng mực mà.
Tiêu Thần cũng không phải khoác lác, một tiểu nhân phố phường như Trương Tinh Minh, hắn căn bản sẽ không để trong mắt, một tên tiểu tử như vậy không có tư cách tồn tại trong mắt hắn.
- Tiểu Như, em quen người này sao!
Lưu Hằng Khôn thấy Tạ Tiểu Như lôi kéo Tiêu Thần, đang thầm thì nói chuyện có chút kinh ngạc.
- Anh Khôn, em mới quen Đại Pháo cách đây chưa lâu.
Mặt Tạ Tiểu Như hơi đỏ lên, vội vàng rút bàn tay nhỏ bé trong tay Tiêu Thần ra, có chút kích động không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Hằng Khôn.
- Hóa ra là người anh em Đại Pháo, tên rất đặc biệt nha.
Trên mặt Lưu Hằng Khôn hiện lên ý cười đặc hữu của đàn ông, vươn tay với Tiêu Thần nói:
- Tôi là Đội phó Đội bảo an của khách sạn này Lưu Hằng Khôn.
- Tiêu Đại Pháo.
Tiêu Thần cũng cười cười đưa tay ra, trên mặt Lưu Hằng Khôn hiện ra ý cười, ha hả nói:
- Đại Pháo thật sự là dấu diếm thanh sắc, Tiểu Như chính là bông hoa của khách sạn này, cậu nhìn có vẻ bình thường mà lại đưa đào đi rồi?
- Anh Khôn, cậu ta không phải… không phải em…
Lời của Tạ Tiểu Như còn chưa nói hết, Tiêu Thần ở bên cạnh đã vui tươi hớn hở nhận lấy