- A! Chạy đi đầu thai à!
Tiêu Thần thầm mắng một câu, lùi vào phía trong, ấn nút đến tầng 6. Thang máy ở đây không tệ, cảm ứng hồng ngoại rất nhanh, hai giây sau cửa thang máy liền đóng lại, may mà không có viên đạn nào lại xông vào.
- Phù phù..
Đi vào là một người phụ nữ, một thân quần áo màu đen bó sát người, máu tươi đã nhuộm hồng vai phải của cô.
Hoặc là quá gấp rồi, cô không chú ý đến Tiêu Thần, trực tiếp kéo ra quần áo trên vai phải.
‘Roẹt’ một tiếng xé một mảnh vải, tay trái lôi một mảnh vải dùng miệng cắn thật chặt.
- Elizabeth?
Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, Tiêu Thần cuối cùng cũng không nhận sai, thân thể mềm mại ấy chấn động một chút rồi nhìn lại, đúng là Elizabeth.
Chỉ có điều sắc mặt hiện tại của cô có chút tái nhợt, vết máu loang lổ trước người, trên vai phải bị găm một viên đạn. Răng còn đang cắn một mảnh vải chưa buộc lại, Tiêu Thần sải bước đi lên cầm lấy mảnh vải dính máu, buộc một cái để máu ngừng chảy
- Có người đuổi giết cô?
Tiêu Thần cau mày, hắn không biết cảm giác cụ thể với Elizabeth này là gì, người ta là phụ nữ đã có chồng, nếu lại có ý tưởng gì đó, thì dường như không quá chính thống và hài hòa.
Tiêu Thần cẩn thận nhìn Elizabeth một chút, trên vai phải có một vết thương, viên đạn đã rơi vào trong thịt, thịt trên vai trái có chút đen, đoán chừng là trúng ám khí độc gì đó.
Mới là qua hai mươi phút, Elizabeth đã bị thương nặng như vậy, biến hóa quả nhiên là không bình thường.
Elizabeth mất máu quá nhiều, thân mình đứng không vững, ngã vào trong lòng Tiêu Thần, cũng may thang máy đang đi xuống, cũng không có người khác đi vào, bằng không sẽ bị máu trên người Elizabeth dọa khiếp vía
- Đưa tôi đến phòng khác, đừng ở phòng 808 là được.
Elizabeth thở dốc nói, tiếng nói của cô đã rất yếu ớt rồi, vốn là mức độ nguy hiểm cao, nhưng nằm trong lòng người đàn ông nước Cộng Hòa này, cô lại cảm thấy dịu dàng và an toàn dị thường, ngã vào trong lòng Tiêu Thần rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thang máy dừng ở tầng sáu, Tiêu Thần cởi áo khoác của mình choàng lên người Elizabeth, ôm cô đi vào cầu thang tầng sáu chạy lên tầng tám, không trực tiếp đưa cô vào phòng 808 mà đi vào phòng 809.
Đặt Elizabeth lên trên sô pha, Tiêu Thần tìm một cái chăn đắp lên người cô, vào phòng ngủ gọi điện thoại tới số chăm sóc khách hàng của khách sạn.
- Xin chào, vui lòng tìm giúp tôi Tạ Tiểu Như ở tiền sảnh.
Elizabeth bị thương nhất định phải lập tức tiến hành chữa trị, cần vài thứ, nhưng Tiêu Thần lại không tiện tự đi tìm, đành phải nhờ Tạ Tiểu Như hỗ trợ.
Tiêu Thần hắn vẫn rất thích cô gái Tạ Tiêu Như này, tuy rằng không phải mỹ nữ hạng nhất, nhưng tâm địa thiện lương, rất có lực hấp dẫn.
- Chào ngài, ngài chờ một lát, tôi đi gọi cô ấy.
Tiếp điện thoại là một cô gái, thấy đối phương là gọi Tạ Tiểu Như, cô run sợ vài giây, thầm nghĩ, Tiểu Như không phải là ở trong khách sạn làm ‘kinh doanh’ chứ?
Hai phút sau, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Tạ Tiểu Như.
- Xin chào, xin hỏi ngài là ai? Có chuyện gì không?
Thanh âm nói chuyện của Tạ Tiểu Như có chút khẩn trương, khá lo lắng, mấy cô gái bên cạnh đều đang nhìn mình, còn cho rằng mình ở trong khách sạn làm ‘việc tư’.
- À, chị Tiểu Như, em là Đại Pháo.
Tiêu Thần lộ ra thân phận, nói:
- Chị Tiểu Như, chị còn đang trực ban sao, có thể giúp em một chuyện không?
Elizabeth cần gấp một ít đồ dùng, hắn cũng không có thời gian để hoạt động, đành nhờ Tạ Tiểu Như rồi.
- Là Đại Pháo à!
Giọng nói Tạ Tiểu Như rất nhỏ.
Tạ Tiểu Như căng thẳng trong lòng, khuôn mặt đỏ lên, người này không phải là gọi mình vào phòng hắn chứ? Vừa rồi cô còn đang nghĩ rốt cuộc có nên đến phòng của Tiêu Thần không, cô lại vừa sợ vừa vội, sợ vào rồi không ra được, dù sao cũng mới quen Tiêu Thần có một giờ, nếu muốn ở cùng, cô cũng không biết phải giải thích với đồng sự như nào?
- Là em, em có việc muốn chị Tiểu Như giúp, không biết chị có thời gian hay không.
Tiêu Thần nghe âm thanh của Tạ Tiểu Như, cảm giác giống như có chút khó xử, cũng không biết Tạ Tiểu Như có việc gì không.
- Đại Pháo có chuyện gì? Cứ nói đi.
Tạ Tiểu Như hít sâu một hơi.
Tiêu Thần nói:
- Là thế này, trong phòng em có một người bạn bị thương, cần một ít cồn, thuốc kháng viêm và băng gạc. Chị Tiểu Như nếu có thời gian thì phiền chị mua giúp em.
- Có bạn bị thương? Vậy khẩn trương dẫn người ta đến bệnh viện, bây giờ vẫn còn sớm, bệnh viện lớn đều mở cửa hai mươi bốn giờ đấy.
Tạ Tiểu Như cả kinh nói, hơi có chút thất vọng, giống như Tiêu Thần không nhắc tới vấn đề kia, cô khá rối rắm.
- Là như vậy, có chút nguyên nhân đặc biệt không thể đưa cô ấy đi bệnh viện, chỉ có thể tự mình chữa cho cô ấy.
Tiêu Thần nói,
- Mặt khác em còn muốn tìm người đến giúp, bởi vì cô ấy có thân phận đặc biệt nên phải tìm một người rất tín nhiệm đễn hỗ trợ.
- Nói như vậy, em rất tin tưởng chị?
Tạ Tiểu Như có chút vui sướng, chỉ quen biết Tiêu thần hơn một giờ đã có thể tín nhiệm cô như vậy, cô rất vui mừng.
- Đương nhiên, bằng không em cũng không tìm tới chị Tiểu Như, em biết chị Tiểu Như tâm địa thiện lương, chị đối với em tốt nhất.
Tiêu Thần cười ha hả, nịnh bợ Tạ Tiểu Như.
- Hừ! Ít tâng bốc chị chút!
Tạ Tiểu Như hừ hừ nói,
- Vậy em chờ chị nửa giờ, bây giờ chị đến phòng khám gần đây mua mấy thứ đó, em nói mấy thứ em cần đi, chị lấy bút