Phòng khách tầng một biệt thự Nông gia, lập tức bị một trận khói độc dầy đặc và gần mười nghìn con rắn độc tràn vào, tình cảnh yêu nhân mở rộng miệng không ngừng phun ra những con rắn thì Tiêu Thần vẫn đang dùng kínhhồng ngoại quan sát được, hắn thật không dám tin vào mắt mình, thân thể tên yêu nhân kia cũng không to lớn, sao có thể giấu gần vạn con rắn ở trong chứ. Hơn nữa qua kính hồng ngoại thì cũng có thể thấy được cái đầu của những con rắn kia cũng không nhỏ, vậy thì gần mười nghìn con rắn độc như vậy được giấu trong người sẽ có cái tư vị thế nào?
- Tốt lắm, hiện tại theo ta tiến vào tầng hầm ngầm, đến rạng sáng thì thay ca nghỉ ngơi, không được buông lỏng cảnh giác chút nào hết.
Yêu nhân cuối cùng đã nhổ ra toàn bộ rắn, sau đó quay sang quát tám tay súng bắn tỉa ở bên.
Tám người này cùng nhau gật đầu. Bọn chúng chắc là đã thường xuyên thấy tên yêu nhân kia thi pháp rồi, cho nên cũng không bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ. Tên yêu nhân đi tới một góc phòng, bổ xuống một chưởng, một khối gạch bị lún xuống, ở trên góc sàn nhà hiện ra một đường hầm rộng chừng một mét vuông.
- Thu!
Tên yêu nhân khẽ quát một tiếng, trong miệng y liền phun ra một luồng hơi nước, khi y và tám người xung quanh được màn hơi nước này bao bọc lại, thì hoàn toàn tách biệt khỏi khói độc bên ngoài phòng khách. Lúc này phía dưới là một cầu thang nhìn có vẻ âm u không một bóng đèn nào. Lúc này tên yêu nhân liền dẫn tám người đi xuống.
...
Trên mặt tám người kia đều mang thiết bị hồng ngoại, cho nên cũng không cần đèn đuốc cũng có thể thấy rõ được cái thang tăm tối. Điều khiến Tiêu Thần kinh ngạc chính là cái thang này thậm chí có tới hơn một trăm bậc, đi xuống dưới hơn mười mét mới thấy có chút ánh sáng. Hắn thầm nghĩ rằng ở chỗ như thế này mà có thể xây dựng căn cứ thì hẳn là phải hao phí tài lực thật lớn đấy.
Đi được chừng gần năm phút, thì lúc này tất cả mới ngừng lại.
- Tháo thiết bị trên mặt xuống đi, súng ngắm thì giao cho phòng vũ khí. Sau đó đi thay ca cho tốp thứ hai.
Tên yêu nhân dường như có chút bực bội. Sau khi ra lệnh thay ca, thì liền xua tay ra hiệu cho họ đi ngay lập tức.
Tám người đều tháo hết trang bị hồng ngoại xuống, sau đó lại mang kính râm lên, cũng may trong lúc đổi kính râm này Tiêu Thần không bị phát hiện. Một tên có thân hình cao lớn từ trong tám người khẽ quát một tiếng:
- Đi theo ta.
Tên to con dẫn Tiêu Thần và bẩy người còn lại ra khỏi gian phòng nhỏ này, đi ra bên ngoài. Nhưng vừa mới ra ngoài thì Tiêu Thần đã hoảng sợ.
Toàn bộ tầng hầm giống như là một khách sạn lớn, có đến gần trăm cái phòng nhỏ, lối đi ra thẳng tắp một đường. Từ chỗ Tiêu Thần đứng là gian phòng đầu tiên, sau đó cứ cách ba bốn mét hai bên lại có một gian phòng nhỏ, mỗi gian phòng đều trang bị camera, hơn nữa nơi này còn chỉ có một đường thẳng để đi, cho nên nếu muốn làm cái động tác thừa gì thì cũng rất khó.
- Mẹ nó! Đúng là kẻ có tiền có khác! Tên Vương Thiết Lâm này xây nhiều phòng như vậy để làm cái gì chứ.
Ánh mắt Tiêu Thần bắt đầu nhìn qua một lượt các căn phòng kia, quả nhiên là đã có được một mưu kế. Sau