“Dưới mặt ghế còn có thông đạo? Ngồi trên đó mà có lúc nhịn không được ư?”
Tiêu Thần cảm giác có chút quái dị, liền tò mò ngồi thử xuống cái ghế da, sau khi ngồi xuống quả nhiên liền phát hiện ra sự khác biệt.
Vừa mới ngồi lên cái ghế da này, thì Tiêu Thần liền cảm giác được trong cơ thể mình có một cỗ khí thể chảy xuống dưới mặt ghế, cảm giác này giống như là khi đi đại tiện vậy, rất vui sướng. Cũng không có giống như lời A Man ca, mà Tiêu Thần lại cảm thấy rất thoải mái, liền đem trọc khí trong cơ thể trút sạch ra ngoài.
Tiêu Thần liếc mắt nhìn bẩy người còn lại đều đã ngồi lên ghế, cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không có bất cứ một động tác nào khác. Quan sát gian phòng nhỏ này một chút, thì bốn góc trong phòng đều có camera, cũng không có thiết bị nào khác, thậm chí đến cái máy đun nước cũng không có. Trên trần nhà cũng chỉ có một ngọn đèn nhỏ, mái nhà kể ra cũng không cao, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn mở mở.
Ầm
Tiêu Thần đang suy nghĩ làm sao để sử lý đám người này, thì chưa được vài phút sau, một tay súng bắn tỉa liền ngã xuống từ trên ghế. Kính râm của y cũng đã rơi ra, Tiêu Thần nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của người này đều đã biến thành mầu đỏ, trong mắt cũng đều là những tơ máu.
- Không tốt...
A Man ca thấy tình hình này, liền khẩn trương nhảy xuống khỏi ghế, một chưởng bổ vào đầu tên kia. Tay bắn tỉa kia liền bị đánh vỡ đầu, máu chảy ra đầy đất, vẻ mặt không cam lòng mà phải từ giã cõi đời.
- Tất cả mọi người ngồi vững vàng, không nên lộn xộn.
A Man ca sau khi xử lý tay bắn tỉa kia, thì liền đưa tay vuốt mắt cho y rồi nói:
- Huynh đệ, rất xin lỗi. Ngày nào đó hữu duyên thì chúng ta sẽ có thể gặp lại.
- Top trực thứ ba gọi top một.
- Top trực thứ ba gọi top một.
Sau khi xử lý xong tay bắn tỉa, A Man ca tháo kính râm xuống, ánh mắt của y cũng có chút ửng đỏ, nói vào trong bộ đàm.
A Man ca gọi mấy lần, thì đầu dây bên kia mới có tiếng động, còn lại những người khác thì chắc là không nghe được. Cũng chỉ có cái loại thính lực biến thái của Tiêu Thần mới có thể nghe thấy mà thôi.
- Có chuyện gì?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người top một, giọng điệu có vẻ rất khinh thường.
- Linh khí xà nhân dưới linh ghế bạo nổ, có một đội viên top ba đã chết, cần top một trợ giúp.
A Man ca nói.
- Thực là một đám rác rưởi. Ngay cả một chút linh khí xà nhân mà cũng không thể áp chế được, chết cũng đáng.
Người ở đầu dây bên kia tức giận mắng. A Man ca nghe được thế thì nắm chặt bàn tay, nhưng vẫn cố khống chế tâm tình, vì nếu top một kia không đến, thì những người ở top ba của y có lẽ sẽ phải chết hết.
- Xin ngài bớt giận, hôm nay có vẻ như là nhân xà linh tuyền rất bất ổn, cho nên mới phát sinh ra tình huống như vậy.
A Man ca cố gắng giải thích.
- Rác rưởi chính là rác rưởi. Không cần phải giải thích nhiều.
Người ở đầu dây bên kia càng phẫn nộ hơn, trực tiếp mắng chửi:
- Đám cặn bã các người, nếu tôi không bảo vệ các ngươi, thì cái mạng nhỏ của các ngươi sớm đã