Vù!
Một thân ảnh như thiểm điện chạy đến sau lưng hai áo bào tím, ‘oanh’ một tiếng, Trưởng lão Trần còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã giống như một viên đạn bị bắn ra, bắn vào ao máu cực âm. Lão Hàn ở bên cạnh đã cảm giác thấy Tiêu Thần, định nhanh chân chạy trốn, nhưng Tiêu Thần nào cho gã cơ hội này, một cước đá vào hông gã, ‘bùm’ một tiếng, bạn học lão Hàn cũng bị bay vào ao máu cực âm cùng Trưởng lão Trần.
- Các em gái, xin lỗi nhá…
Âm thanh của Daniel sôi nổi hẳn lên, tuy là một người chạy ra từ sau tảng đá, nhưng trong đan điền của Tiêu Thần có Daniel, gã có thể dựa vào lực lượng Tinh thần của mình, điều khiển pháp bảo lưới Lam Ngọc.
Tám tấm lưới Lam Ngọc tinh xảo vừa bay từ ngón giữa Tiêu Thần ra, chính là Daniel mượn thân thể Tiêu Thần để điều khiến lưới Lam Ngọc, mỗi chiếc lưới Lam Ngọc bao phủ năm cô gái, bốn mươi cô gái toàn bộ sa lưới, bị Daniel tóm gọn. Thần trí của đám người họ cũng đã bị mất phương hướng, sau khi bị lưới Lam Ngọc trói chặt, cũng không có phản ứng gì quá kịch liệt.
- Hô… cảnh tượng tuyệt với… rất sexy… rất bạo lực…
Tiêu Thần điên cuồng nuốt nước bọt.
Cảnh tượng trước mắt có thể không phải hương diễm bình thường, bốn mươi cô gái thân thể trần truồng đều bị một lưới tóm gọn, mị lực hoặc không phải bình thường à.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, không thể kích động quá, phải bày ra tư thế lang sói cần có…
Thuần khiết, nhất định phải thuần khiết, kiêu ngạo, nhất định phải kiêu ngạo!
Oành!
Oành!
Sau khi Tiêu Thần đã giải quyết xong hai vị áo bào kia, không còn kim sắc quang mang áp chế, yêu khí trong ao máu cực âm nồng thêm vài phần, màu đỏ quay cuồng càng thêm lợi hại, cột máu vọt lên hơn mười thước, vọt tới đỉnh tầng ngầm 3.
- Ngao!
Một tiếng thét dài kinh thiên trào ra từ trong ao máu, vài cột máu thô to xông thẳng lên trên đỉnh, thứ mùi nồng nặc đặc hơn mùi máu khiến Tiêu Thần tự giác nín thở.
- Không ổn rồi, lão Đại, quái vật ở dưới ao máu muốn xong lên rồi!
Tiếng nói của Daniel quanh quẩn trong đan điền.
Tiêu Thần cả kinh:
- Quái vật gì? Ma binh Hắc Ám à?
- Chắc không phải, tôi đoán là hợp chất diễn sinh trong ao máu!
Daniel cẩn thận nói:
- Đương nhiên cũng có khả năng là ma binh Hắc Ám sống lại.
- Quản nó là cái gì! Nhất định phải ngăn cản nó!
Tiêu Thần giật mình nói, bất kể là hợp chất diễn sinh hay là cái gì, bản thân hiện tại không có thực lực ứng đối.
…
- Ha ha, có người tới làm bia đỡ đạn rồi, tôi thấy chúng ta vẫn là tiếp tục trốn thôi…
Hai người đang định động thủ diệt trừ quái vật trong ao máu, Daniel lại hắc hắc cười.
Tiêu Thần gật đầu vài cái, lại lén đến nấp sau tảng đá lớn, Daniel cũng thu lại năm cái lưới Lam Ngọc.
Nửa phút sau, Tổng quản Hách mang theo áo bào xám và hơn mười tên mang súng tự động vào, nhìn cảnh tượng bên trong ao máu cực âm, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Hai Trưởng lão áo bào tím không thấy dấu vết, bốn mươi cô gái xích điều biến thành năm chồng, ao máu cực âm phun lên từng cột máu khiến người ta sợ hãi.
- Đây… đây là làm sao…
Áo bào xám sợ tới mặt cắt không còn giọt máu. Không, tiểu tử này mặt vốn đã không có giọt máu nào rồi, thấy mấy cột máu trước mặt, cổ họng dâng lên một trận ghê tởm, khiến người muốn nôn mửa.
Tổng quản Hách vừa thấy điệu bộ này của ao máu cực âm, đầu tiên là lặng đi vài giây, rồi lập tức giống như nghĩ thông cái gì đó, điên cuồng ha ha phá lên cười.
- Lão gia… lão gia… Ngài rốt cục cũng sống lại rồi!
Tổng quản Hách như phát điên, vọt tới bên cạnh ao máu cực âm, huơ tay múa chân.
Cột máu xông lên đỉnh lại từ từ chậm lại, từng cỗ chất lỏng màu đỏ như máu tưới lên người Tổng quản Hách. Nhưng gã lại không hề hay biết, tuyệt không sợ hãi, ngược lại còn mở ra hai tay, đứng phía dưới cột máu, tùy ý để máu tưới lên người mình.
- Lão gia! Lão gia! Tôi là lão Hách!
Tổng quản Hách đứng bên cạnh ao máu, lớn tiếng gầm rú, gã hưng phấn lấy ra mặt nạ trên mặt và trường bào ném vào ao máu cực âm, điều này cũng khiến gã lộ ra tướng mạo vốn có.
Tổng quản Hách không ngờ là một người đàn ông trung niên mặt đen trắng.
Bên trái mặt là màu đen, bên phải là màu trắng, phần mũi và mi tâm ở giữa lại là màu ố vàng. Tiểu tử này nhìn giống một ‘cục vàng’, cả người khiến người ta cảm thấy vô cùng yêu dị.
…
- Ngô thiếu gia, Tổng quản Hách làm sao vậy? Chúng ta có tới kéo anh ta lại không?
Một gã cầm súng tự động tới bên cạnh áo bào xám, hóa ra người kia tên Ngô thiếu gia, còn trẻ tuổi.
Ngô thiếu gia lạnh lùng quát:
- Kéo lại? Mày dám kéo sao?
- Thuộc hạ…
Người kia nghẹn lời.
Nói đùa, chính mình có chín cái mạng cũng không dám tiến lên ngăn cản gã. Trời ạ, mình đứng ở chỗ này thôi cũng đã chịu không nổi cái mùi máu tanh này rồi, mà cái tên Tổng quản kia lại để máu tùy ý tưới lên người mình.
Điên rồi, người kia nhất định là điên rồi.
- Ngô thiếu gia, vậy chúng ta có nên…
Ý tứ của cấp dưới này chính là ta có nên chạy nhanh không, chỗ nguy hiểm như chỗ này, không phải tự mình tìm phiền phức sao?
Nếu quái vật trong ao kia chạy ra, lúc đó tất cả mọi người đều chạy không được, đều chết ở chỗ này.
Ngô thiếu gia quay đầu lại nhìn cấp dưới này, nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử ngươi có thể đừng hai chân run rẩy được không, thật không chút tiền đồ!
- Thuộc hạ sợ mà, Ngô thiếu gia nhìn trong ao kìa, đó cũng không phải là nói đùa, toàn bộ đều là máu người!
Vị cấp dưới này sắc mặt xanh mét rồi, thầm nghĩ, ai có tiền đồ thì ở lại đây, ông đây không có ý định tiếp tục làm ở đây nữa.
Ngô thiếu gia thở dài, nói với mấy người cầm súng đằng sau, tình ý sâu xa:
- Các người đều là hộ vệ theo Cao Tổng nhiều năm, lúc này để mọi người chấp hành một nhiệm vụ ghê tởm như vậy, đúng là làm khó mọi người rồi.
- Không… không thể nào. Có thể vì Ngô thiếu gia làm việc… đó là vì ngài coi trọng chúng tôi…
Mấy thuộc hạ tuy sợ muốn chết nhưng vẫn vội vàng xua tay, ở đây bản thân thật sự bị dọa chết nhưng ra khỏi cánh cửa này, Ngô thiếu gia và Cao Tổng người ta chính là đại gia của mình, thưởng cho mình bát cơm vinh hoa phú quý! Hơn nữa