Tại mảnh đất hoang 100m ngoài biệt thự Thiên Hà.
- Phù phù, bọn người này ngủ như chết!
Bạn học Sài Lang lấy mặt nạ trên mặt xuống, hơi thở dồn dập nhìn 30 người nằm trên đất.
Ầm!
Ầm!
Mấy tiếng nổ vang ra từ trong biệt thự Thiên Hà, mấy cột khói rực cháy như bão tố trong không trung, cả tòa biệt thự Thiên Hà không ngờ trong một phút đồng hồ sụp đổ.
May mà vị trí của biệt thự Thiên Hà tương đối hẻo lánh, xung quanh không có bất cứ nông gia nào, chỉ có quốc lộ ở bên ngoài 200m. Chuyện xảy ra ở đây, trong khoảng thời gian ngắn không có người nào biết. 30 bạn học nằm trên cỏ vì uống xong bình Cesc Fabregas 1968, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, đều ngủ như chết rồi, tiếng nổ vang dội vừa rồi cũng không thể khiến bọn họ tỉnh lại.
Ngọn lửa cao ngút trời, một người mang theo Mặt nạ hoàng kim sói vang đang khiêng một cô gái vội chạy tới hướng bên này. Mặc dù khiêng một người sống nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, mấy cái nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Sài Lang.
- Ha ha, em biết anh không sao mà.
Sài Lang thản nhiên cười, giơ tay gỡ Mặt nạ hoàng kim sói, đúng là bạn học Tiêu Thần.
Người phụ nữ hắn khiêng trên vai dĩ nhiên là Lý Hân Nhi.
Tiêu Thần buông Lý Hân Nhi trên vai xuống, nhìn học sinh nằm đầy đất xung quanh, tướng ngủ của mấy chị em đều không đẹp, nhất là Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao, cảnh xuân quang đều lộ cả ra. Tiêu Thần tự nhiên sẽ không bỏ qua, thừa dịp nhìn cho đã mắt.
- Những người này xử lý thế nào?
Sài Lang lên tiếng hỏi.
Tiêu Thần khẽ cười nói:
- Tìm cái xe bò, kéo đi.
Tiêu Thần thích tính cách này của Sài Lang, không nói lời vô nghĩa, thậm chí trong biệt thự Thiên Hà xảy ra chuyện gì anh ta cũng không hỏi một câu.
- Nhưng người phụ nữ này, giao cho cậu xử lý, muốn làm gì thì tùy.
Tiêu Thần chỉ vào Lý Hân Nhi, cười ha hả nói.
Sài Lang khoát tay, hừ nói:
- Anh cũng biết, ngoài Nhu Nhi ra, em không hứng thú với những người phụ nữ khác.
- Được rồi! Cậu cũng đừng giả cao thượng á! Đều là đàn ông, tôi hiểu.
Tiêu Thần cười ha hả ôm lấy bả vai Sài Lang nói,
- Có vài thời điểm, cần giải quyết nhu cầu sinh lý, nhịn quá lâu sẽ sinh bệnh.
- Anh nghĩ em ngựa giống như anh à?
Sài Lang nhìn chằm chằm Tiêu Thần, không cho hắn chút mặt mũi.
Tiêu Thần vươn ngón giữa hai tay, khinh bỉ nói:
- Được á! Đừng giải thích với tôi, giải thích chính là che đậy, che đậy chính là làm tình với phụ nữ! Hai người trong ký túc xá của vợ tôi để tôi xử lý, còn lại cậu nghĩ cách đưa về trường học đi!
…
Ngày hôm sau, đại học BJ, tòa nhà 15, phòng 421.
- Ách… Đây là đâu?
Lâm Vũ Đình mơ màng mở đôi mắt đẹp, đầu còn hơi nặng, quan sát trong chốc lát phát hiện đã về đến ký túc xá của mình.
Lâm Vũ Đình từ từ ngồi dậy, hai chị em khác trong ký túc xá cũng đều ngủ trên giường.
- Đây là có chuyện gì? Sao lại quay về ký túc xá rồi?
Nghĩ đến vũ hội mặt nạ đêm qua, đầu Lâm Vũ Đình có chút choáng váng.
Nhớ đến lúc ấy uống xong nửa ly rượu, sau đó liền ngủ mất, sau đó… sau đó…
Không có sau đó nữa, sau đó cô liền tỉnh, hiện giờ đang ngủ trên giường của mình.
Đột nhiên nhớ tới mấy thứ gì đó, Lâm Vũ Đình nhanh chóng kiểm tra quần áo trên người mình, cũng không có giấu vết bị người khác động chạm, lúc này mới yên lòng.
- May quá, may quá. Bổn đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, ngàn vạn lần không thể để người ta thừa dịp mình say mà chiếm tiện nghi…
…
Cạch!
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Tiêu Thần tay cầm mấy túi bánh bao hấp và mấy túi sữa đậu nành đi tới.
- A? Vũ Đình tỉnh rồi.
Tiêu Thần thấy Lâm Vũ Đình tỉnh lại, khẽ cười với cô, để bữa sáng trên bàn Uông Tiểu Kỳ.
Lâm Vũ Đình miễn cưỡng cười nói:
- Ừ, vừa tỉnh, đêm qua xảy ra chuyện gì? Ai đưa chị về vậy?
- Ồ, mọi người đều say, em gọi xe đưa mọi người quay về.
Tiêu Thần thuận miệng đáp, nhìn về phía Lâm Vũ Đình, ngọt ngào cười nói,
- Dậy đi, nhân lúc còn nóng ăn một chút, vũ hội hôm qua cũng không ăn được bao nhiêu, nhất định đói rồi.
- Được.
Thấy bạn học Tiêu Thần cười ngọt ngào như vậy, Lâm Vũ Đình lòng cảm thấy đặc biệt ấm áp.
Người đàn ông tốt, trạch nam, đàn ông như này mới thích hợp làm chồng!
Sáng sớm tinh mơ đã mua đồ ăn sáng đến, lúc nào mình mới bắt được một người đàn ông tốt như vậy!
…
Không lâu sau, Uông Tiểu Kỳ và Dương Dao Dao cũng tỉnh dậy, đều hỏi đến chuyện vũ hội đêm qua.
Tiêu Thần cũng không có ý định nói cho các cô tình hình thật sự, chỉ nói hôm qua các cô đều uống quá nhiều, sau đó Ngô Thiên Hà phái xe đưa mọi người về trường học. Dù sao hôm qua các bạn học khác ở đó đều hôn mê bất tỉnh, chỉ có Tiêu Thần và Sài Lang biết chân tướng sự việc. Trước mắt, tình hình của biệt thự Thiên Hà còn chưa được báo, Tiêu Thần cứ lừa mấy cô đã.
Là quán quân vũ hội ngày hôm qua, Tiêu Thần kiểm tra phần thưởng Mặt nạ hoàng kim sói và bình Cesc Fabregas 1968 kia vài lần cũng không phát hiện ra gì kỳ lạ. Bởi vì Tiêu Thần ngay mai phải đi chấp hành nhiệm vụ của tổ đội, liền để hai phần thưởng này ở ký túc xá Uông Tiểu Kỳ, giao cho Uông Tiểu Kỳ bảo quản.
Trở lại phòng 809 khách sạn Quang Huy, Tả Hàn trong phòng ngủ đã rời đi, ở bàn trà trong đại sảnh chỉ để một tờ giấu, trên đó thản nhiên viết một câu.
- Cảm tạ ơn cứu mạng, có duyên gặp lại!
- Ách, thật