Một lọ thuốc ngủ, toàn bộ 24 viên!
Đây chính là tất cả thuốc Tạ Tiểu Như uống vào, cũng may là phát hiện kịp thời, và tức thời đưa vào phòng cấp cứu.
Trải qua gần 3 tiếng súc ruột, cuối cùng Tạ Tiểu Như cũng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, bị đưa vào phòng dành cho bệnh nặng. Phòng dành cho bệnh nhân nặng này là phòng đơn tốt nhất của bệnh viện, là Tiêu Thần thông qua sự giúp đỡ của Ngụy Trung Quốc, Tạ Tiểu Như vẫn còn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.
- Sao em lại khờ như vậy, đến gặp anh một mặt cũng không gặp, đã muốn tự sát…
Tiêu Thần nắm chặt bàn tay của Tạ Tiểu Như, áp vào khuôn mặt mình, tay trái nắm chặt một lọ nhỏ, lọ thuốc an thần
Thuốc ngủ đồ vật này, vốn dĩ là thứ tốt trợ giúp cho giấc ngủ, nhưng một khi sử dụng quá độ, thì sẽ lấy cả mạng nhỏ của bạn.
Bình thường khi ngủ người ta cũng chỉ uống nửa hoặc một viên thuốc an thần, đối với cơ thể người thuốc an thần có tác dụng phụ nhất định, nó sẽ hòa tan với a-xít trong dạ dày, uống 24 viên thuốc, chẳng khác gì là liều thuốc tự sát.
Trong quá trình ôm Ta Tiểu Như đến bệnh viện, Tiêu Thần đã sử dụng Cầm long chân khí bảo vệ tim mạch của cô ấy, hút bỏ những viên thuốc ngủ còn chưa tan, cộng thêm 3 tiếng súc ruột, mới có thể giữ được tính mạng của Tạ Tiểu Như, không thì phải tiếc nối cả đời.
…
Tạ Tiểu Như ngủ rất sâu, trong lúc ngủ cũng không ngừng truyền nước biển, truyền đến hơn 8 giờ tối, Tạ Tiểu Như mới từ từ tỉnh lại.
Người đầu tiên nhìn thấy là Tiêu Thần, có thể do quá mệt, anh chàng đẹp trai có tu vi Đoán thể tầng bảy, đã không chịu được sự dằn xé trong lòng, đang ngủ gục bên giường bệnh của Tạ Tiểu Như.
Cho dù là đang ngủ, chân mày Tiêu Thần cũng đang nhíu chặt, tay phải của hắn đang nắm chặt tay trái của Tạ Tiểu Như, giữ trong bàn tay, không chịu buông tay.
- Sao anh phải khổ vậy chứ!
Tiếng nói của Tạ Tiểu Như rất nhẹ, hơn nửa ngày truyền nước biển, cộng thêm súc ruột 3 tiếng, đã vét sạch toàn bộ sức lực của cô.
Cảm nhận hơi ấm truyền trong bàn tay, Tạ Tiểu Như nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tràn ra khóe mắt.
…
Từ nhỏ Tạ Tiểu Như là một đứa trẻ ngoan, mẹ Hà Đan đối xử với bản thân rất nghiêm khắc, luôn hy vọng sau này khi trưởng thành có thể gả cho một người tốt, đừng giống như mình, cuối cùng gã cho lão khốn Tạ Nhuận Sinh. Bố Tạ Nhuận Sinh là một người rất tùy tiện, ông không thích làm ra vẻ, tuy miệng cũng thích nói đến tiền, nói nhà, nói xe, nhưng ông không mưu cầu những thứ đó.
Lúc thi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Tiểu Như thi không tốt, chỉ thi vào một trường loại ba. Học phí trường loại ba mắc hơn rất nhiều so với loại một và hai, Tạ Tiểu Như lại học chuyên ngành lễ nghĩa, học phí lại càng mắc, một năm chỉ mỗi học phí cũng gần 15 ngàn. Như vậy bốn năm đại học, cộng này cộng nọ, cũng tốn của nhà hết hơn cả trăm ngàn.
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Tiểu Như thông qua sự giới thiệu của một người bạn mẹ Hà Đan, đã được một khách sạn 4 sao nhận vào làm lễ tân, lương căn bản một tháng 2 ngàn, trích phần trăm một tháng có thể cao tới mấy chục ngàn một tháng. Nhưng sau khi đi làm cô mới phát hiện, cái gọi là phần trăm, thực ra chính là làm một số công việc da thịt trong khách sạn. Đêm hôm khuya khoắt, cầm điện thoại lên, gọi điện đến một số phòng đơn nam, hỏi xem có cần phục vụ đặc biệt không.
Sự thật chính là như vậy, đối với đại đa số người mà nói, xã hội chính là một thực thể không dùng ý thức để xoay chuyển.
Làm một tháng đầu, Tạ Tiểu Như chỉ nhận được 2 ngàn tiền lương căn bản, những lễ tân khác một tháng lại đạt đến 20 mấy ngàn, như vậy mẹ Hà Đan của Tạ Tiểu Như không vui rồi, luôn truy hỏi tại sao, tại sao cùng một công việc như nhau, người khác một tháng 20 ngàn, con chỉ có 2 ngàn, cái này nói như thế nào cũng không đúng. Tạ Tiểu Như hiển nhiên không dám nói thật với mẹ, công việc này lại còn thông qua một người bạn của mẹ giới thiệu, cô cũng không dám tùy tiện thôi việc, cô chỉ đành nhịn, nói là bây giờ mình vẫn còn đang trong thời gian thực tập, thời gian thực tập cơ bản không có phần trăm gì cả.
Làm đến tháng thứ hai, một giám đốc và một phó giám đốc của khách sạn, đều muốn quy tắc ngầm với Tạ Tiểu Như. Bởi vì Tạ Tiểu Như xinh đẹp, người lại cao gầy, lại còn là sinh viên vừa tốt nghiệp, con gái như vậy rất dễ được những đàn ông thành công chín chắn ba bốn chục tuổi dụ dỗ, là con mồi cực phẩm nhất dễ bị cắn câu nhất, Tạ Tiểu Như hiển nhiên trở thành mục tiêu của bọn chúng.
Buồn cười ở chỗ, một người là giám đốc bộ phận thu mua của khách sạn, ngày thường đã ăn không ít tiền, nhập hàng gì đó đều phải ăn một mớ, cộng thêm lương cơ bản cũng không tồi, cũng là một tên thu nhập trăm triệu một năm; còn một người là phó giám đốc công ty, nhưng chiếm cổ phần không nhiều, phó giám đốc cũng chỉ là cái mác, không có quyền uy gì nhiều. Hai tên này cùng lúc thích Tạ Tiều Như, Tạ Tiểu Như hiển nhiên là không thèm ngó đến họ, nhưng sau lưng hai người này lại đấu đá quyết liệt, lại còn động thủ. Trước tiên là giám đốc bộ phận kinh doanh yêu cầu điều Tạ Tiểu Như đến bộ phận thu mua, tiếp đến phó giám đốc đó trong cuộc họp hội đồng đề ra phải điều Tạ Tiểu Như làm thư ký riêng của y, hai tên này rõ ràng là đã hành động, nhưng cuối cùng hai lời đề nghị này đều bị bác bỏ, Tạ Tiểu Như vẫn làm công việc lễ tân khách sạn của cô.
Càng buồn cười hơn nữa, sau khi mẹ Hàn Đan của Tạ