Xe Jetta sau 1 giờ ra Thành Phố Lĩnh Hải, cuối cùng cũng đã đến khu kinh tế mới ở ngoại ô phía tây của khu kinh tế mới Lĩnh Hải.
9 năm trở lại đây, khu kinh tế mới này là khu công nghiệp nhẹ có tầm cỡ quốc tế vừa được khai thác của Thành Phố Lĩnh Hải .
Tiêu Thần hiểu hết tất cả về khu kinh tế mới ở phía tây ngoại ô này, muốn sở hữu 1 mảnh đất ở đây phải tốn không ít tiền, có thể sở hữu liền mấy xưởng sản xuất như thế này cũng đủ để chứng minh thực lực của mẹ vợ Phương Nhã rồi.
…
Khi xe Jetta dừng lại ở 1 mảnh đất trống, Tiêu Thần nhìn quanh quất cũng chẳng thấy nhà xưởng nào hết, trong lòng bất chợt nghĩ hay là mẹ vợ muốn ở nơi thanh vắng này ...
Thôi, không dám nghĩ bậy nữa, không dám nghĩ bậy nữa.
- Làm gì mà ngây người ra thế, đưa giầy cho ta
Hà Phương Nhã nhìn thấy bộ mặt nghệch ra của Tiêu Thần thì biết chắc chắn tên tiểu tử này đang nghĩ bậy, nên trừng mắt nhìn Tiêu Thần 1 cái.
Tiêu thần lập tức quay người đi lấy hộp đựng giày đến, mở ra xem bên trong là đôi giày cao gót bằng thủy tinh màu hồng, hai sợi dây xinh xắn buột ngang ở giữa đôi giày, nhìn qua thật lạ tuyệt đẹp, Hà Phương Nhã cởi bỏ đôi dép, đặt đôi chân ngọc ngà vào đôi giày pha lê mà Tiêu Thần mới đem đến, buộc gọn hai sợi dây giày, tất cả mọi động tác diễn ra trước mắt Tiêu Thần dường như tuyệt đẹp.
- Tên ngốc, còn nhìn cái gì nữa ! Giúp tôi bỏ đôi dép cẩn thận vào hộp đi, đây là đôi dép ta thích nhất đấy!
Hà Phương Nhã lại trừng mắt nhìn Tiêu Thần 1 cái, sau đó lên xe lái về phía nhà xưởng của mình.
…
Xe dừng lại trước 1 cánh cửa hoa lệ, cửa lớn làm từ một tảng đá lớn, ở giữa được khắc chìm một cánh cửa
Cánh cửa cao 5 mét, rộng hơn 20 mét làm người khác phải kinh ngạc, bên trên xà ngang có khắc 6 chữ lớn màu vàng “Tập đoàn y phục Nhã Nhu”
Tên công ty được đặt từ tên Cao Thi Nhu và Hà Phương Nhã, ngụ ý là trang phục tao nhã, thanh lịch, là 1 cái tên không tồi chút nào.
Khi xe vừa dừng lại, có một thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bảo vệ chạy lại, giúp Hà Phương Nhã mở cửa xe, sau đó lại vòng qua mở cửa xe xho Tiêu Thần.
- Đổng sự trưởng
Người thanh niên trẻ không dám nhìn Hà Phương Nhã quá lâu, đối với với Hà Nhã Phương còn có chút kính sợ, Tiêu Thần nghe thấy hết, xem ra Hà Phương Nhã bình thường ở công ty có tính ngang tàng rồi.
Quả nhiên Tiêu thần quay đầu về phía Hà Phương Nhã, khi bước xuống xe, Phương Nhã dịu dàng, ôn hòa ban nãy đã biến mất thay vào đó khuôn mặt lạnh như băng, cao quý và nghiêm nghị, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt sắc bén, giày cao gót vang lên những tiếng chắc nịch.
Lúc này ắt hằn là giờ làm việc, xưởng đóng cửa không có ai, bên phải xưởng có 1 mảnh đất trống, được xây lên 1 cái lều, làm chỗ đậu xe của xưởng, vừa xuống xe, Hà Phương Nhã liền ném chìa khóa xe cho người thanh niên rồi dẫn Tiêu Thần vào xưởng
Vào trong xưởng, những kiến trúc được xây dựng tương đối ngăn nắp, vật trang trí là từng dãy quan tài màu trắng, chừng hơn mười mấy dãy, ở giữa lối đi công nhân đang bận rộn sắp xếp,bốc dỡ các xe quần áo nhỏ...
Hà Phương Nhã đứng bên cạnh Tiêu Thần nói:
- Lầu 12 của xưởng là nơi để quần áo mùa hè, tôi dẫn cậu vào xem nhé
Tiêu Thần cũng không biết nên nói gì, chỉ gật đầu đi theo Hà Phương Nhã vào trong
…
Hà Phương Nhã dẫn Tiêu Thần đi hơn một giờ nhưng hai người vẫn chưa đi hết xưởng.
Tập đoàn y phục Nhã Nhu không hổ danh là 1 tập đoàn y phục, không phải là 1 công ty y phục hay tiệm may bình thường.
Khu xưởng được chia làm 4 khu lớn: theo thứ tự là trang phục bốn mùa xuân hạ thu đông, do bây giờ là mùa hè nên khu trang phục hè bận rộn nhất, những khu khác thì im ắng, ãm đạm hơn, tuy nhiên Hà Phương vẫn dắt Tiêu Thần đi dạo một vòng.
Hà Phương Nhã trong tập đoàn rõ ràng là một nhân vật có địa vị cao, khi đi qua các xưởng công nhân không dám nhìn thẳng vào cô ta, phần lớn chỉ sau câu chào “chào Chủ Tịch Hội đồng quản trị” thì lập tức bỏ đi ngay, đa số nhân viên đều kính sợ Chủ Tịch Hội đồng quản trị Hà.
Hai người vẫn đi dạo đến 10 giờ sáng, mắt trời đã lên cao, đặc biệc trán của Hà Phương Nhã toát rất nhiều mồ hôi.
- Chị phương Nhã, hay là chúng ta đi uống chút gì đi, xem chị ra không ít mồ hôi đấy
Tiêu Thần đang đứng bên cạnh đề nghị Hà Phương Nhã, đến giờ hắn ta vẫn không đoán được bà mẹ vợ này đem mình lên công xưởng có ý đồ gì, mặt trời chiếu chói chang, có ý gì đây.
Tuy nói là tập đoàn y phục, nhưng bên trong công nhân nam nhiều hơn nữ, chứng tỏ dương thịnh âm suy, Tiêu Thần vốn nghĩ sẽ được nhìn thấy nhiều mỹ nhân, nhưng sau 2 giờ kết quả lại vô cùng thất vọng.
Hà Phương Nhã gật đầu:
- Được rồi, ở bên kia xưởng có quầy bán thức ăn, chúng ta đi qua đó ngồi đi.
Cô ta ngẩng nhìn mặt trời, mới sực nhớ hôm nay quên đem theo dù, thật là sai lầm.
…
Ở giữa mỗi phân xưởng đều có quầy bán thức ăn, trước mỗi quầy đều có dựng mấy cái dù, bên dưới được bố trí mấy cái ghế ngồi và bàn đều bằng đá.
Hà Phương Nhã dẫn Tiêu Thần đến trước 1 quầy bán, lúc đó có mấy thanh niên đang ngồi dưới cây dù nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy Hà Phương đến lập tức cúi đầu né tránh.
- Cậu ra kia ngồi đi, uống gì ta đi lấy cho
Hà Phương Nhã mặt không đổi sắc chọn cho Tiêu Thần 1 chỗ mát để ngồi, dường như không nhìn thấy những cái né tránh của những thanh niên đó.
Tiêu thần cũng không nói ra điều này, liền tiếp:
- Để em đi lấy nhé, chị Phương ngồi xuống đây đi
- Ừ , lấy cho ta chai cocacola lạnh đi
Hà Phương Nhã lấy mấy cái khăn giấy ra lau ghế đá, mỉm cười ngồi xuống.
Tiêu Thần cười nói:
- Chị đợi chút nhé em sẽ trở lại ngay lập tức.
Tiêu Thần vội vàng chạy vào quầy bán, các quầy ở đây không giống với các quầy bán báo phía ngoài trường học, nơi đây là 1 căn phòng nhỏ khoảng hơn 30m2 , bên trong bày bán thuốc lá, nước giải khát, đồ ăn vặt, bà chủ quầy là một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, quấn chiếc khăn màu xanh trên đầu, ngồi trên ghế đẩu bên trên là chiếc quạt điện đang quạt, giữa mùa hè nóng nực mà bà ta lại đan áo len.
Tiêu Thần bước đến trước quầy, nói với bà ta.
- Bác ơi lấy