Tiêu Thần cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Bản thân trong tay hắn cầm bình sữa đậu nành, trong khi người đẹp ngồi đối diện lại đang uống Coca lạnh, và điều khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn là bình sữa đã bị phơi nóng vốn đã rất khó uống. Trong khi Hà Phương Nhã vẫn theo dõi hắn.
Hà Phương Nhã nhấp một ngụm Coca lạnh, khẽ nhắc Tiểu Thần:
- Tiểu Thần cậu uống đi, cái này có lợi cho sức khỏe hơn Coca nhiều.
Tiểu Thần bất đắc dĩ, cười khổ đáp:
- Uhm! Cảm ơn chị quan tâm.
Tiểu Thần tay cầm lấy bình sữa ép mình cố uống từng ngụm nhỏ.
Hà Phương Nhã mỉm cười nói:
- Đừng khách sáo, sau này có lẽ sẽ là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau chứ.
- Tốt nhất là cậu uống ít Coca thôi, đừng có sướng nhất thời mà làm hại sức khỏe.
Một đàng thì trách móc Coca không tốt, trong khi bản thân lại đang uống Coca. Thực sự không hiểu Hà Phương Nhã dạy kiểu này có kết quả hay không nữa.
Nhưng những lời nói này từ Hà Phương Nhã lại khiến Tiểu Thân vô cùng thích thú, “người một nhà” ư, câu này như là một sự khẳng định to lớn đối với Tiêu Thần. Cho dù trước đó còn những lời khác “sau này có lẽ”, nhưng như vậy cũng đủ làm hắn vui rồi.
Tiêu Thần lúc này hân hoan uống tiếp, nói:
- Chị nói có lý lắm, sau này em sẽ cố gắng uống ít đồ có ga!
Hà Phương Nhã gật đầu vừa lòng:
- Uhm. Nhanh uống đi.
- Chốc nữa tôi dẫn cậu đi tới phòng thiết kế thời trang của tôi tham quan.
…
Phòng thiết kế thời trang của Hà Phương Nhã không phải nằm ở khu kinh tế mới ngoại ô phía Tây mà là nằm trong thành phố Lĩnh Hải. Lúc hai người đến đó, trời cũng đã trưa. Hà Phương Nhã không dẫn Tiêu Thần đi ăn mà đưa thẳng lên văn phòng làm việc luôn.
Tầng thứ 35 của tòa nhà Trường Giang Lĩnh Hải chính là không gian văn phòng làm việc, toàn bộ diện tích đều được phục vụ cho văn phòng.
Điều đáng nói là, chúng không phải là thuê, mà toàn bộ tầng này đều thuộc quyền sở hữu của Hà Phương Nhã. Đương nhiên nó cũng còn thuộc sở hữu của đối tác khác, như Cao Thi Nhu nhắc với Tiêu Thần trước đó. Hà Phương Nhã chỉ chiếm 45% cổ phần trong đó.
Đúng vào giờ nghỉ trưa, dòng người qua lại phía trước tòa nhà Trường Giang trở nên đông đúc, không ít các nhân viên lãnh đạo văn phòng từ tòa nhà này đi ra ăn cơm trưa. Một số nhân viên lao động phổ thông khác thì ở lại trong tòa nhà ăn cơm hộp.
Thời buổi này là vậy, không có tiền thì bạn cố nghẹn mà nuốt cơm hộp, còn những kẻ có tiền thì cứ tự nhiên mà ăn cơm nhà hàng. Đương nhiên nếu bạn là một cô em xinh đẹp thì ngoại lệ, tự nhiên sẽ có những kẻ háo sắc bám lấy thịt bạn. Sắc đẹp của phụ nữ quả thực là bát cơm ngon nhất. Chưa cần phải bán thân, chỉ cần vài ánh mắt, vài động tác khiêu khích đã khiến đám đàn ông can tâm tình nguyện sẵn sàng vét sạch hầu bao mời đi ăn.
Hà Phương Nhã cùng Tiêu Thần vào thang máy lên tầng 35, vừa bước qua cửa thang máy là khu làm việc rất lớn, bên trong được chia thành nhiều khu nhỏ liền kề nhau. Dù đã đến giờ ăn trưa nhưng vẫn còn khá nhiều nhân viên đang làm việc.
Tiếng giày cao gót của Hà Phương Nhã vừa phát lên, toàn bộ nhân viên trong văn phòng lập tức xoay mình lại đứng lên.
- Chào chủ tich Hà ạ!
Nhìn ra được nhân viên đều rất nể Hà Phương Nhã
Hiện giờ vẫn còn hai mươi mấy người trong văn phòng vẫn đang làm việc, số khác chắc đã đi ăn trưa. Hà Phương Nhã nghiêm mặt, lạnh lùng vẫy tay, nói:
- Các bạn tiếp tục đi. Tôi đưa bạn tới tham quan.
Hơn hai mươi nhân viên đều thoáng liếc nhìn Tiêu Thần, rồi vội ngồi xuống.
- Cậu ta đẹp trai thế! Lẽ nào là người tình của chủ tịch Hà?
- Trông trẻ quá. Hay là chủ tịch thích chơi phi công trẻ?
- Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai, còn trẻ mà đã chơi tới vậy, thật mất mặt.
…
Đương nhiên nhân viên nào mà chả nghĩ vậy, chẳng qua là không có kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám nói ra. Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thần có lẽ đã thu hút ánh mắt của bọn họ. Trước đó Hà Phương Nhã không bao giờ đưa đàn ông tới đây. Dù là có khách hàng nam giới hay chủ tịch nam giới đều đã có thư ký riêng của cô đi tiếp đãi.
Hà Phương Nhã nói với Tiêu Thần:
- Đi thôi. Tôi đưa cậu đi xem phía trong phòng làm việc.
Tiêu Thần đồng ý “ờ” một tiếng, đi vào phía trong cùng Hà Phương Nhã. Xuyên qua phòng làm việc lớn, cô dẫn Tiêu Thần tới một cách cửa chống