Hơn nửa đêm tới gõ cửa phòng Đường Diệm Vân lại không phải là Tiêu Thần, lúc này Tiêu Thần đang say sưa ngáy o..o... , hắn mới không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Người tới là cô nàng Phùng Tiểu Phương mập mạp, nói là một nữ sinh khác cùng phòng với mình, tên là Tạ Tiểu Na, có vẻ như là không khỏe, nhưng vừa thức dậy đã nôn mửa không ngừng, Phùng Tiểu Phương nghĩ đến đầu tiên là Đường Diệm Vân, liền khẩn trương tìm đến chủ nhiệm lớp Đường Diệm Vân trình bày tình hình.
Thần linh ah, phù hộ tiểu Na ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha, thấy cô nôn như vậy, nhổ ra cả nước xanh, nhưng ngàn vạn lần đừng mắc phải bệnh gì nha!
…
Đường Diệm Vân mặc đồ ngủ liền khẩn trương tới phòng Phùng Tiểu Phương, Tạ Tiểu Na, mới đến liền dọa cho hoảng sợ, chỉ thấy Tạ Tiểu Na dáng người nhỏ xinh, cuộn thành một đống, quấn ở trên sàn, sắc mặt xanh mét.
- Tiểu Na, Tiểu Na em tỉnh chưa!
Tạ Tiểu Na suy sụp trên sàn, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, thân mình kịch liệt run rẩy, miệng khẽ mấp máy, hàm răng trên dưới đánh vào nhau, áo ngủ trên người cũng bị chính cô ta bung ra rồi.
Đường Diệm Vân vỗ vỗ gương mặt Tạ Tiểu Na, lớn tiếng gọi cô, mắt cô vẫn nhắm, lông mi cũng đang run rẩy.
- Cô, cô Đường, bạn ấy, bạn ấy sẽ không chết chứ?
Miệng Phùng Tiểu Phương lại không nhả ra câu gì hay ho, cô thấy sắc mặt Tạ Tiểu Na xanh mét thành như vậy, hơn nữa thân mình run như dáng vẻ của quỷ vậy, nghĩ thầm, cái kiểu này tám phần là không sống nổi.
Vừa tưởng tượng, cô đã cảm thấy đáng sợ, không ngờ bạn học cùng phòng với mình chết rồi.
Trời ạ, quá kinh khủng!
- Nói cái gì đó!
Đường Diệm Vân quay đầu lại trừng Phùng Tiểu Phương vài lần, nào có ai nói bạn mình như vậy, quát lên với cô:
- Em nhanh đi tìm Tiêu Thần lại đây!
- Tiêu Thần?
Phùng Tiểu Phương nheo mắt nói, thầm nghĩ, kêu Tiêu Thần lại đây có ích lợi gì chứ, hắn lại không phải bác sĩ, lúc này nên đi tìm bác sĩ chứ, cô Đường sẽ không bị dọa hồ đồ rồi chứ
Đường Diệm Vân có chút không kiên nhẫn quát:
- Kêu em đi thì đi đi! Làm gì phí lời như vậy!
Chính cô cũng không biết là mắc chứng gì rồi, người cô nghĩ đến trước tiên không phải bác sĩ, mà là Tiêu Thần, có thể là do chuyện hồi chiều hôm trước ảnh hưởng tới cô chăng. Tiêu Thần có thể cứu mình từ trong nước ra, chẳng lẽ lại trị không hết chút bệnh vặt này của Tạ Tiểu Na?
…
Năm phút sau, Phùng Tiểu Phương dẫn Tiêu Thần hấp tấp chạy tới hiện trường.
Trên người Tiêu Thần vẫn chỉ mặc một cái quần tứ giác, vốn hắn cũng muốn mặc vào một cái quần đấy, nhưng Phùng Tiểu Phương cô nàng này quá nôn nóng, một phát kéo Tiêu Thần đến nơi này. Nhưng nghĩ đến Đường Diệm Vân cũng trong phòng Phùng Tiểu Phương, Tiêu Thần cũng chẳng thiệt gì, không mặc thì không mặc, vừa hay để trần thân thể như thế này, nói không chừng còn có thể gợi cho cô Đường một vài tưởng tượng tuyệt đẹp không phải sao?
Ha hả, tà ác, quá là tà ác...
- Chị Diệm Vân, chị cũng ở đây sao!
Tiêu Thần vừa vào cửa, liền thấy Đường Diệm Vân đang ôm chặt Tạ Tiểu Na đang run rẩy, vỗ vỗ gương mặt xinh đẹp của cô.
Đường Diệm Vân nghe thấy tiếng Tiêu Thần, la to với hắn:
- Ít mồm mép lém lỉnh đi, mau xem Tiểu Na! Đứa nhỏ này thân mình rất lạnh, giống như khối băng!
- Được rồi! Lời chị Diệm Vân nói em nào dám không nghe!
Tiêu Thần ha hả cười, lập tức liền tỏ ra rất nghiêm chỉnh, đem Tạ Tiểu Na từ trong lòng Đường Diệm Vân ôm lên, đem cô đi đến cửa phòng tắm.
- Em làm gì đó, Tiêu Thần?
Đường Diệm Vân rất không hiểu mà hỏi.
Phùng Tiểu Phương ở một bên cũng rất khó hiểu, nghi ngờ hỏi:
- Lẽ nào cậu còn muốn nhân lúc Tiểu Na bị bệnh...
Cô nàng này về bản chất chính là một người dâm đãng, coi tư tưởng của cô ta, quá dâm đãng!
Tiêu Thần quay đầu lại liếc hai nữ nhân một cái, khẽ hừ:
- Các cô cứ ở bên ngoài trông chừng đi, không cần theo vào, tôi mang cô ấy vào phòng tắm tất nhiên có cái lý của tôi, nếu các cô không tin tôi, cũng sẽ không kêu tôi tới đây.
- Vậy em cẩn thận chút ha, nếu không được thì mau mang em ấy ra, chúng ta đi tìm bác sĩ của sơn trang
Đường Diệm Vân gật gật đầu, kéo Phùng Tiểu Phương