- Anh của em về rồi nè!
Vừa nghe tiếng chuông cửa, thì Chu Tử Y đã vui mừng lên rồi, liền gỡ bỏ tạp dề hoa ở eo xuống, các món ăn phải nấu cơ bản cũng đã xong hết, đã không cần dùng đến cái tạp dề này nữa rồi.
Cởi tạp dề xuống, Chu Tử Y có chút lúng túng vuốt tóc mái của mình, tóc phía trước trán, phủi bụi trên người, đồng thời có chút khẩn trương hỏi Mễ Kỳ Á đang đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Cô vội nói:
- Em, em xem giúp chị Tử Y, sau lưng chị có phải có bụi gì không? Mùi khói dầu trên người chị có phải nồng lắm không?
Mễ Kỳ Á che miệng cười trộm nói:
- Người chị tốt của em, chị rất xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần vậy, người anh ngu ngốc của em thấy chị xuất hiện, nhất định sẽ nhảy bổ về chị thôi, anh ấy là một con sói đó.
- Em nói gì vậy! Anh ấy làm gì kinh khủng như em nói chứ!
Chu Tử Kỳ cong miệng lên, nhéo một cái vào khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Kỳ Á, đồng thời ổn định lại tinh thần của mình, cười nói với Mễ Kỳ Á:
- Được rồi, mau đi mở cửa đi, chị trốn trong bếp trước, em đừng nói cho anh ấy biết, để anh ấy ngửi mùi thơm đồ ăn chị em mình nấu.
Nói xong, Chu Tử Y đóng cửa kiếng của nhà bếp, trốn trong nhà bếp.
Mễ Kỳ Á nhìn thấy bộ dạng cô gái nhỏ của Chu Tử Y, cũng chỉ có thể thích thú đi mở cửa thôi.
…
- Anh, anh đã về!
Đứng trước cửa chính là bạn học Tiêu Thần cao to uy mãnh, vẻ mặt vui cười đang nhìn Mễ Kỳ Á.
Mễ Kỳ Á thấy Tiêu Thần đã trở về, cũng không khách khí, đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ Tiêu Thần, liền lao thẳng vào lòng Tiêu Thần, như một cô gái nhỏ, nhận lấy tình thương của anh trai.
“Ùm, xem ra mấy ngày không gặp, bộ phận kia của Mễ Kỳ Á biến lớn một chút rồi, không tệ không tệ, cứ theo đà này, e rằng mình sẽ bồi dưỡng ra một phiên bản của Uông Tiểu Kỳ.”
Tiêu Thần tà ác nghĩ thầm, vỗ vỗ đầu của Mễ Kỳ Á, nói với cô:
- Được rồi, cho anh vào nhà trước đã, lát nữa anh cho em thời gian nửa tiếng, cho em nói hết nỗi lòng tương tư anh, haha.
- Mặt anh dầy thiệt, ý…
Mễ Kỳ Á cười thoát ra cái ôm của Tiêu Thần, thấy Tiêu Thần không mang hành lý trên tay, cô cũng không biểu hiện quá kỳ lạ, tuy rằng chưa thấy qua không gian đặc dị của Tiêu Thần, nhưng cô biết Tiêu Thần không phải người bình thường.
Tiêu Thần đóng cửa lại, đồng thời lớn tiếng hỏi Mễ Kỳ Á:
- Mễ Kỳ Á nè! Mùi thơm quá đi, là cơm em nấu hả!
Đồ ăn do Chu Tử Y nấu vẫn để trong bếp, tuy vẫn chưa bưng ra, nhưng mùi thơm đã tràn ngập phòng khách rồi, Tiêu Thần vừa bước vào đã ngửi được rồi. Thực ra nếu nói vừa bước vào đã ngửi được thì có chút giả, mà là lúc hắn ở dưới lầu đã ngửi được mùi thơm này rồi, và còn nghe được cuộc đối thoại của Mễ Kỳ Á và Chu Tử Y.
- Đúng vậy ạ, em cố ý chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho anh đó!
Mễ Kỳ Á cười hì hì nói, hạnh phúc khoác cánh tay Tiêu Thần, nửa thân người dựa vào người của Tiêu Thần.
Tiêu Thần cũng kệ cô, cười nói:
- Mấy hôm nay có người nào đến nhà không?
Mễ Kỳ Á ngẩn người, liền lắc đầu nói:
- Không có, không có ai đến nhà hết!
Trong lòng thầm nhủ mình không thể nói cho anh ấy biết chị Tử Y đang ở đây, đến lúc đó chị ấy không tạo được sự bất ngờ cho anh lại quay qua trách mình thì oan uổng quá, không được nói, ùm, nói sao thì cũng không thể nói. Chỉ có thể đợi Tiêu Thần tự mình phát hiện, hoặc là chị Tử Y tự nhảy ra.
Tiêu Thần cười ha hả, nói:
- Vậy thì tốt, hồi nãy lúc anh đi lên lầu, gặp tổ dân phố bà Trần. Bà ấy nói tiểu khu của chúng ta dạo gần đây xuất hiện kẻ trộm, còn nói là một cô gái trẻ, nhưng cô gái đó rất gian xảo, vẫn chưa bắt