Mễ Kỳ Á vừa định đứng dậy đi đến nhà bếp, thì bị Tiêu Thần kéo vào lòng, nhịp đập của cô nàng lập tức đập nhanh thêm vài phần, bởi vì cách Tiêu Thần quá gần rồi, hơn nữa bây giờ đang là mùa hạ, trên người hai người cũng không mặc nhiều quần áo, sự tiếp xúc như vậy trực tiếp dẫn đến nhiệt độ khuôn mặt Mễ Kỳ Á tăng lên.
- Xuỵt!
Tiêu Thần đưa ngón tay giữa ra, chắn giữa môi của hai người.
Trong lúc nhất thời, tâm tư của Mễ Kỳ Á suy nghĩ rất nhiều, lại nhìn nét mặt kỳ lạ của Tiêu Thần, cảm giác như là sắp xảy ra chuyện gì vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ:
“Phải làm sao đây! Lỡ như anh đột nhiên muốn mình, vậy mình có nên cho anh không!”
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của mình, nếu như anh ấy muốn mình không thể không cho, hơn nữa, mình cũng rất thích anh ấy. Chỉ là chị Tử Y vẫn đang trong bếp, nếu như bị chị ấy nhìn thấy, vậy thì xong đời.”
Mễ Kỳ Á đang tính toán trong lòng, mặt đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu.
Ngón tay Tiêu Thần vuốt nhẹ một cái lên môi mềm của Mễ Kỳ Á, nhìn sắc mặt xúc động của cô nàng, cười nói:
- Hay là để anh đi bưng canh vậy, em ngồi đây đợi, nghe lời đó.
Nói xong Tiêu Thần ôm Mễ Kỳ Á đến ghế xô pha, bản thân thì khẽ mỉm cười, đi đến nhà bếp, để lại Mễ Kỳ Á đỏ hết cả mặt, con tim vẫn còn đang loạn nhịp.
- Cái anh xấu xa này, đúng là hư chết đi được!
- Xem ra sớm muộn mình cũng sẽ bị anh ăn mất thôi, nhưng mà người ta rất thích, nếu như có thể trở thành người phụ nữ của anh, có chết mình cũng toại nguyện rồi…
Mễ Kỳ Á mặt đỏ khẽ mắng, vuốt ve đôi môi mềm của mình nơi Tiêu Thần vừa vuốt qua, che miệng cười lén.
Từ khắc Tiêu Thần trị liệu cho bà nội của Mễ Kỳ Á, thì Mễ Kỳ Á đã có lòng cảm kích sâu sắc với Tiêu Thần; sau khi ở sa mạc thấy năng lực của Tiêu Thần, thì cô đã vô cùng sùng bái Tiêu Thần; sau khi Tiêu Thần mang cô từ Hạ Hà trấn đến Lĩnh Hải, thì cô đã gieo hạt giống tình cảm nho nhỏ với Tiêu Thần rồi.
Nhưng Mễ Kỳ Á biết rằng, bản thân không phải là một cô gái đặc biệt ưu tú, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiêu Thần, tất cả đã đủ rồi.
Cho dù chỉ có thể làm em gái của anh, cũng đã đáng rồi, bây giờ Tiêu Thần làm ra hành động dịu dàng và mờ ám với cô, khiến cô hết sức mãn nguyện, và cũng thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc này không phải đơn thuần anh trai cho em gái.
…
- Cái thằng này sao còn tán gẫu với Mễ Kỳ Á chứ! Đúng là một thằng ngốc! Đại ngốc!
Chu Tử Y vẫn còn trốn trong nhà bếp, đang nhỏ giọng nói những điều không phải của Tiêu Thần, tay đang cầm muôi khuấy nhẹ canh trong nồi.
- A!
Chu Tử Y còn chưa kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ đã bị người ta dùng tay bịt lại, cơ thể cũng bị người này ôm lấy, bản năng cô muốn dùng cẳng chân móc ngược người sau lưng, nhưng không còn cách nào khác sức của người này quá mạnh, khiến toàn bộ chân tay của cô bị ấn chặt, khiến cô không thể động đậy.
- Um…um…
Chu Tử Y muốn la lên cầu cứu, lại bị người này bịt miệng, không thể động đậy.
- Là anh!
Tiếp đến cô nghe được một âm thanh rất quen thuộc, giọng nam mà bản thân vô cùng tha thiết, chính là Tiêu Thần.
Đi vào nhà bếp đương nhiên là Tiêu Thần rồi, hắn thấy Chu Tử Y đang nấu canh, liền tính cho cô một chút vui vẻ, ôm chặt cô ấy từ phía sau, ôm lấy eo nhỏ của cô.
- Có nhớ anh không, em yêu.
Miệng Tiêu Thần nhẹ nhàng thổi một hơi nóng vào tai Chu Tử Y, toàn thân Chu Tử Y liền khẽ rùng mình, tiếp đó nhịp tim của cô đập nhanh, chiếc miệng của Tiêu Thần nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô, vành tai óng ánh, giống như ngọc trắng, khiến người khác rất yêu thích…
Hơi thở mãnh liệt của đàn ông, cộng thêm một chút trêu chọc, và còn cảm giác toàn thân bị khống chế, khiến Chu Tử Y nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
- Lâu như vậy vẫn chưa trả lời anh, nhất định