Bữa cơm trưa thịnh soạn này, Tiêu Thần ăn uống rất vui vẻ, Chu Tử Y biết rõ việc Tiêu Thần có bạn gái là Cao Thi Nhu, nên đồng ý vài ngày sau, sẽ cùng Tiêu Thần ra ngoài giải quyết vấn đề trọng đại của cuộc đời mình. Đối với Tiêu Thần mà nói, đây là phút giây kỉ niệm có ý nghĩa nhất, là một bước tiến lớn đến đại hậu cung của hắn, hơn nữa đây là bước tiến lớn đầu tiên.
Đã có bước đầu tiên, không sợ không có bước thứ hai, hơn nữa trước hết thu phục được Chu Tử Y, về sau có thể dùng Chu Tử Y làm mũi nhọn tấn công, mà không chừng còn có thể cho cô ấy đứng đầu hậu cung luôn không phải sao.
Sau khi ăn xong Tiêu Thần kiểm tra lại thân thể Chu Tử Y một chút. Thể trạng, sức khỏe của cô hồi phục cũng kha khá rồi, chỉ có điều cơ thể vẫn chưa thể vận động mạnh được, vẫn còn phải tịnh dưỡng thêm một thời gian.
Do vụ án cướp lần trước Chu Tử Y bị trúng đạn, trong cục báo cáo lên cục cảnh sát thành phố tình trạng của Chu Tử Y, cuối cùng được thăng lên cấp bậc hạng ba. Vì chuyện này, Chu Tử Y cùng Tiêu Thần phấn khởi hàn huyên hết nửa ngày, Tiêu Thần cũng thản nhiên cười, chúc mừng cô vài câu.
Đối với chuyện cấp bậc này, Tiêu Thần vốn không lấy làm trọng, nói dễ nghe một chút, nước Cộng Hòa là một quốc gia bảo thủ, nói khó nghe một chút, nước Cộng Hòa là một quốc gia vô cùng cứng nhắc.
Trong đa số các tình huống, nếu như anh không mất tay lìa chân, thì việc muốn thăng cấp bậc hạng nhất hạng hai cơ bản là chuyện không thể.
Nước Cộng Hòa từ thời cổ đại đã có truyền thống như vậy, người ta sau khi chết đi thì mới được phong hầu phong vương gì đó, cho đến hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt thì có sửa đổi lại, nếu như vị đồng chí là hi sinh vì tổ quốc, sẽ biểu dương khen ngợi bằng cách phong tặng người đó cấp bậc hạng nhất.
Hôm nay là thứ sáu, ngày 7, trường trung học số sáu Lĩnh Hải đến ngày mười mới nhập học.
Ăn xong cơm trưa, Tiêu Thần và Chu Tử Y hai người dẫn Mễ Kỳ Á đến cổng một trường tư thục.
Vốn định là ngày ba sẽ đến ghi danh, thế nhưng chủ nhiệm phòng ghi danh hình như gặp chuyện gì đó, vừa lúc sắp tới dịp nghỉ lễ Quốc khánh, nên việc ghi danh của Mễ Kỳ Á đành dời lại ngày bảy.
Trường học tên là Trung học thực nghiệm số năm thành phố Lĩnh Hải, vị trí ở phía tây chỗ cư xá mà Tiêu Thần ở, cách chừng ba cây số, giao thông thuận tiện, có năm tuyến xe buýt đi thẳng đến chỗ này. Trường học cũng không lớn, chỉ cần dựa vào cánh cổng nhỏ rộng chừng ba mét là có thể đoán được, do vẫn còn trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, nên trong trường không có học sinh, chỉ có một bác bảo vệ tuổi trung niên gác ở cổng.
Một lần nữa được đứng trước cổng trường, Mễ Kỳ Á vừa căng thẳng vừa phấn khởi, mấy năm nay cô nghỉ học, cũng không học cấp hai, một tháng nay ở nhà tự học, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiếu tự tin.
- Mễ Kỳ Á này, em đừng lo lắng, nhất định em sẽ theo kịp trình độ với các bạn mà.
Chu Tử Y vừa kéo bàn tay nhỏ bé của Mễ Kỳ Á, tay kia nắm lấy cánh tay Tiêu Thần, trước mặt Mể Kỳ Á tỏ ra thái độ của một người chị cả lẫn chị dâu.
Mễ Kỳ Á cười cười, nói:
- Cảm ơn chị Tử Y.
Cô hướng vào trong trường thăm dò, hiện giờ bên trong không có người, có chút lo lắng hỏi:
- Chỉ là hiện giờ giống như đang nghỉ lễ, nếu lỡ bên trong không có ai thì làm sao?
- Anh liên lạc với cô Hạ chủ nhiệm của em rồi, cô ấy là bạn của anh, không có vấn đề gì đâu, cô ấy đã ở trong chờ chúng ta rồi.
Tiêu Thần khẽ cười nói, trường này là do Khỉ ốm liên hệ giúp, chắc là không sai đi đâu được.
Nhưng vị giáo viên Khỉ ốm liên hệ không đứng đón trước cổng, khiến Tiêu Thần có hơi khó chịu.
Mợ nó, dám không ra đón tiếp Tiêu đại gia đây, nghe Khỉ ốm nói cô ta hình như vẫn còn khá trẻ, chờ lát nữa phải chỉnh cô ta một trận mới được.