Cốc cốc
Đường Diệm Vân đầu óc đang suy nghĩ lung lung thì tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, cô hừ một tiếng uể oải:
-Mời vào!
Người bước vào chính là Tiêu Thần:
-Chào cô Đường ạ!
Hắn ăn mặc gọn gàng trong bộ quần áo bình thường màu xanh xuất hiện trong phòng làm viêc của Đường Diệm Vân, vẻ mặt có phần không tự nhiên.
Đường Diệm Vân hơi ngẩn người ra, khuôn mặt cô không dấu nổi vẻ ngại ngùng ửng đỏ không dám nhìn thẳng vào Tiêu Thần, hơi cúi đầu hỏi:
-Cậu, cậu tới đây làm gì?
Tiêu Thần vừa nghe câu này của Đường Diệm Vân, cảm thấy trong lời nói có chút oán giận, bèn nói:
-Em muốn xin cô Đường cho em được nghỉ một thời gian.
Nghe thấy Tiêu Thần muốn xin nghỉ học, Đường Diệm Vân ngẩng đầu bối rối nhìn Tiêu Thần:
-Xin nghỉ? Xin nghỉ gì?
Cậu ta không phải là vì chuyện xảy ra ở núi Long Tuyền mà bỏ rơi mình đấy chứ?
Cậu muốn chốn tránh thì cứ nói thẳng ra việc gì phải mượn cớ xin nghỉ phép thấp hèn như vậy!
Tiêu Thần hơi ngẩn ra rồi nói tiếp:
-Vì có một vài chuyện cần xử lý nên em xin cô cho em nghỉ một tháng.
Đường Diệm Vân hơi há miệng ngạc nhiên, cau mày nghiêm túc hỏi:
-Một tháng?
-Làm cái gì mà tại sao nghỉ lâu như vậy hả? Bây giờ cậu đã lớp 12 rồi sắp sửa đến kỳ thi đại học, cậu nghỉ dài như thế sẽ chậm chễ việc học tập thì sao.
Nghe Tiêu Thần cứ mở mồm ra là “cô Đường”, “cô Đường” này nọ, dường như đối với cô rất xa lạ, cứ làm như trước kia hai người không có chuyên gì ý, bất giác Đường Diệm Vân trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng mất mát. Thầm nói, chẳng lẽ cậu ta vẫn còn giận mình, tôi đâu có hiểu lầm em, cự tuyệt em vả lại có làm gì quá đáng đâu.
Khuôn mặt Tiểu Thần bỗng biến sắc, lạnh lùng nói:
-Cô Đường, cô yên tâm đi, việc học của em sẽ không bị ảnh hưởng đâu. Nếu không còn việc gì nữa em xin đi trước đây.
Hôm nay đến văn phòng của Đường Diệm Vân, Tiêu Thần vốn đã không có ý định thương lượng về việc xin nghỉ phép với Đường Diệm Vân, chỉ muốn nói một tiếng với cô để thể hiện sự tôn trọng mà thôi. Còn về vấn đề cô ấy có đồng ý hay không thì Tiêu Thần cũng không quan tâm. Dù sao, chuyến đi lần này đến đảo Điêu Ngư để làm rõ tình hình quặng apatit và tên ninja RB, đây là một việc lớn cũng là một nhiệm vụ có tính dân tộc và chính nghĩa vô cùng, chính vì vậy Tiêu Thần không thể không đi. Hơn nữa, Tiêu Thần cũng đưa ra vài điều kiện với Hồ Trường Nghĩa, trong đó có cả việc đăng kí năm trường đại học, còn kỳ thi cao trung này Tiêu Thần có thể coi như bỏ qua.
Thực ra, Tiêu Thần vẫn có chút lảng tránh Đường Diệm Vân, dù sao cái tát đêm hôm đó của Đường Diệm Vân đã khiến Tiêu Thần bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần quá lớn. Đến nỗi hắn cảm thấy người phụ nữ này không đáng để mình yêu. Trái tim này đã đóng lại, trong phút chốc đâu có thể mở ra, chỉ còn cách chờ đợi thời gian mài giũa mà thôi.
Thấy Tiêu Thần bỏ đi, Đường Diệm Vân vội gọi lại, rồi đứng dậy như muốn níu kéo Tiêu Thần:
-Tiêu Thần!
Tiếc rằng, Tiêu Thần đi quá nhanh, Đường Diệm Vân mới đuổi ra tới ngoài phòng làm việc đã không thấy bóng dáng Tiêu Thần nữa.
-Lẽ nào cậu thực sự giận tôi? Tôi đã làm tổn thương câu ư?
Đứng ngoài phòng làm việc, Đường Diệm Vân hai hàng nước mắt không ngừng rơi lăn dài trên má. Hai ngày hôm nay cô đã cố nén nhịn để không khóc nhưng lúc này nước mắt cứ đầm đìa, cô như sụp đổ hoàn toàn.
-Đến cả mặt chị cậu cũng không muốn nhìn đã bỏ đi rồi sao?
...
-Hey... Mình thật sự đã tự gậy nghiệt rồi. Còn thiết sống gì nữa.
Đứng trước cửa trường Lục Trung Lĩnh Hải, Tiêu Thần ngẩng mặt lên trời thở dài. Hắn đâu phải thằng ngốc, hắn cũng đã từng suy nghĩ kĩ về chuyện ở núi Long Tuyền rồi, cũng gần như đã làm rõ rằng mình hiểu lầm Đường Diệm Vân, nhưng hắn là một thằng đàn ông ưa thể diện, là người có chủ nghĩa đại nam nhân. Hắn cũng rất muốn nói lời xin lỗi, muốn khuất phục trước mặt Đường Diệm Vân song không thể nói lên lời. Hắn đang chờ đợi sự giải thích của Đường Diệm Vân, nhưng Đường Diệm Vân lại cũng là người ưa thể diện, muốn cô nhận lỗi trước mặt học sinh hoặc nói những lời ủy mị, thật sự là điều không thể.
Cho nên hai người này đều là tự làm tự chịu.
Đầu óc Tiêu Thần vô cùng sáng suốt, cho dù hiện giờ rất khó chịu song trong lòng hắn cũng nhìn thấy một điều tốt. Tức là nói, kỷ niệm là liều thuốc bổ tạo ra tình yêu, còn trói buộc chính là chất xúc tác cho tình yêu phát triển. Xem xét trên góc độ này Tiêu Thần nhận ra rằng sự tổn thương của Đường Diệm Vân bây giờ đích thực là một vị thuốc bổ, chỉ có điều là hơi đắng. Chưa biết chừng trong khoảng thời gian mình đi đảo Điêu Ngư, nàng sẽ nhớ tới mình nhiều hơn, cảm giác áy náy với mình nhiều hơn. Đến lúc mình quay về xuất hiện trước mặt nàng, nàng có thể sẽ không thể chịu được, sẽ vứt bỏ tất cả các quan niệm truyền thống để thực sự nhào vào lòng mình.
Cách phân tích của con sói già háo sắc là như vậy, song rốt cuộc kết cục sau này như thế nào thì chỉ có thời gian mới có thể chứng minh được thôi. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, người chịu khổ chính là Đường Diệm Vân.
...
Do hai ngày nữa sẽ phải khởi hành đến đảo Điêu Ngư, ở lại đó xem ra cũng khá dài ngày chí ít cũng phải vài tuần, cho nên nhân lúc buổi chiều còn rảnh Tiêu Thần đi đến một trung tâm thương mại lớn để mua các vật dụng sinh hoạt cần thiết. Khi đi qua gian hàng bán đồ chơi tình dục, Tiêu Thần tiện tay lấy bốn năm hộp BCS hiệu Durex cao cấp, vì Tiêu Thần chợt nhớ ra Chu Tử Y đã đồng ý với mình rằng hai ngày này sẽ cùng với mình... Vốn dĩ, Tiêu Thần nghĩ mua vài cái là đủ, chỉ nghĩ tới việc hai ngày nữa sẽ phải khởi hành thì chẳng lẽ lại không đi thăm hỏi Tần Vận và Hồ Tú chắc, mà đã đi thăm hỏi thì phải nhân thể làm tình một cái, cho nên mua bao nhiều một chút có phải vẫn tốt hơn không.
Nhưng Tiêu Thần của chúng ta làm sao có thể nghĩ đến, cho dù hắn có mua bốn năm hộp cũng không đủ dùng đâu mà.
Phải lên hải đảo chắc chắn sẽ phải đem theo rất nhiều thuốc và những