Quả hồng hoa sinh trưởng trên một tảng đá, loại quả này rất kỳ quái không có thân, không có lá chỉ có mỗi quả trơ trọi, kích cỡ của nó chỉ bằng trái bóng bàn. Hiện giờ, chỗ của Dainel cách chỗ Tiêu Thần khoảng ba trăm mét theo phương vị vuông góc, trước mắt là một động phủ hình tròn.
Trong mấy khe đá tít trên cao của động phủ mọc ra hai quả hồng hoa, hồng hoa phát ra những hào quang ngân sắc như ánh đèn rọi chiếu làm sáng cả động phủ. Trong động phủ rất đơn sơ, mặt đất vô cùng bằng phẳng do được tạo bởi một khối đá lớn ngay ngắn, ở chính giữa đặt một phiến đá dày vuông với diện tích một mét vuông.
-Lão đại, lần này chúng ta phát tài to rồi, hai quả hồng hoa bự như thế này, có thể luyện được bao nhiêu là viên hoàn dương đan đấy!
Bay giữa động phủ, Daniel vui sướng tột đỉnh nhìn hai quả hồng hoa trên không, con ngươi thèm muốn như sắp rơi ra.
Căn cứ theo mục luyện đan trong cuốn bí điển thì quả hồng hoa được chia làm ba loại, loại bé nhất chỉ bằng một nửa quả trưởng thành như hạt đậu tằm, loại trung bình có đường kính khoảng ba centimet, còn loại hồng hoa cao cấp thì đường kính trên năm centimet. Hai quả hồng hoa mà Daniel thấy có đường kính đạt đến khoảng tám centimet, chắc chắn hai quả hồng hoa này là loại thượng hạng rồi. Một quả hồng hoa thuộc loại bé nhất cũng đã luyện được tám viên hoàn dương đan, còn đây lại là hai quả hồng hoa cao cấp, chí ít cũng có thể làm ra bốn năm mươi viên Hoàn dương đan rồi.
Một viên Hoàn dương đan chính là một mạng sống, bốn năm mươi viên xem ra cũng đủ cải tử hoàn sinh bốn năm mươi lần rồi, cho dù là địa phủ thì cũng dám đi một lần! Chỉ sợ rằng các đại thần vũ trụ biết được bảo bối này sẽ tìm đến trái đất cướp đi trắng trợn mất thôi.
Hiện giờ, Tiêu Thần vẫn đứng trên miệng động, tuy hắn chưa nhìn tận mắt thấy hình dáng kích thước của quả hồng hoa song nghe qua ngữ khí Daniel kể thì biết rằng đúng là lần này đã đào được một bảo khố rồi, cái động núi này đúng là một đại bảo khố. Hơn nữa theo như Daniel nói thì phía sau động phủ có một cách cửa, đằng sau nó chắc chắn vẫn còn thứ gì đó đặc biệt, khả năng sẽ còn quý hiếm hơn quả hồng hoa ý chứ.
Tiêu Thần dùng ý niệm truyền âm tới Daniel:
-Ngươi đừng hái quả hồng hoa đó vội, cứ đi qua cánh cửa xem tiếp đi, nhớ đừng đi quá một trăm mét nữa nhé.
Chẳng biết tại sao, phía dưới càng nhiều bảo bối thì lại càng khiến Tiêu Thần bất an, cẩn thẩn một chút vẫn tốt hơn. Cái động này đâu đâu cũng kì quái, đâu đâu cũng có bảo bối, thật sự là khiến người ta thiếu tự tin.
-Dạ, lão đại ở đó mà nghe thấy tiếng kêu lớn của em thì lập tức dùng tâm trí thu em về nhé, mong không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại, Daniel không quá lo lắng, bởi vì dù sao gã cũng chỉ là một ý thức thể, dưới đó mà có pháp trận hay quái thú gì thì chỉ cần Tiêu Thần dùng ý niệm thu hồi về thì gã sẽ tự nhiên quay về đan điền Tiêu Thần ngay tức thì. Daniel mong chờ những thứ đằng sau cánh cửa kia, suốt lối đi đâu đâu cũng có bảo bối, chẳng lẽ trong đó là cái thứ gì nghịch thiên hay sao? Daniel cố kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng bay đến trước cánh cửa này, cánh cửa cao hơn hai mét, rộng hơn một mét, toàn bộ cánh cửa đều được làm từ ngọc thạch. Daniel cố dùng sức mạnh ý niệm đẩy cánh cửa ra song nó chẳng nhúc nhích gì, không những không đẩy ra được mà lúc đẩy gã còn mơ hồ cảm thấy có một luồng khí đằng sau cửa đang đối chọi, khiến tâm thần Daniel không khỏi chấn động cả kinh.
-Lão đại ơi, cái cửa ngọc này không đẩy được đâu!
Daniel có chút không cam lòng truyền âm cho Tiêu Thần, vừa mới thử dùng cầm long chân khí để đẩy cánh cửa mà vẫn không được thậm chí