Rời khỏi trạm dừng chân đầu tiên - Bắc Tiểu đảo, Tiêu Thần đến Nam Tiểu đảo nằm đối diện Bắc Tiểu đảo chỉ cách đó mấy trăm mét, khắp nơi trên đảo toàn là rắn.
Mới chỉ ở trên Nam Tiểu đảo mười mấy phút mà Tiêu Thần đã gặp bốn năm mươi con rắn, con to nhất thì bằng miệng bát, nhỏ nhất thì chỉ như đầu ngón tay út. Màu sắc chủ yếu là vàng và đen, may mà ở đây vào ban đêm gió thổi rất mạnh nên không có con muỗi nào trên đảo.
Việc đầu tiên Tiêu Thần muốn làm chính là giết toàn bộ bốn năm mươi con rắn này, nhét chúng vào cái bao đã chuẩn bị sẵn trước đó, sở dĩ Tiêu Thần thu thập nhiều xác rắn như vậy là để làm một mẫu sưu tầm, ở đây lại rất nhiều loại rắn thế là Tiêu Thần cứ tha hồ mỗi mẫu một con.
Việc thứ hai chính là dùng Cầm long chân khí cảm nhận linh khí trên đảo, Tiêu Thần cảm thấy có tà khí, khi đang dùng cầm long chân khí để cảm nhận khu phía bắc, ánh mắt Tiêu Thần hơi nhướn lên, cuối cùng dò ra một luồng khí khá lớn phát ra từ đó.
Tiêu Thần mặc kệ bọn rắn xung quanh liền chạy thẳng tới khu phía Bắc hòn đảo, đó là một sườn núi, bên trên có một cái động với đương kính khoảng ba mét, miệng động được phủ dài bởi rêu xanh ẩm ướt, cửa động vuông góc xuống phía dưới sâu tới cả trăm mét, mắt nhìn không thấy đáy, song luồng khí mãnh liệt đó chính là phát ra từ cái động này.
-Daniel mau ra đi!
Trong nội tâm Tiêu Thần hô lớn một tiếng, Daniel lập tức bay ra từ trong đan điền.
Daniel vừa nhìn thấy cái động lớn này bất giác trong lòng hơi chua sót, lão đại chắc chắn là lại gọi gã chui xuống động đây mà.
Tiểu Thần chỉ miệng động nói:
-Ngươi xuống đánh trận đầu cho ta trước đi, xem bên trong có giấu thứ gì hay bảo bối gì không? Nếu như có thì ta sẽ chia cho ngươi một ít.
-Lão đại nói thật à, bảo tiểu đệ mạo hiểm ư, phù phù...
Daniel thầm thì vài tiếng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác đành phải xuống thôi, ai bảo gã bây giờ vẫn chỉ là một ý thức thể, nhiệm vụ trinh sát này đối với gã vẫn là thích hợp nhất.
Daniel có chút ai oán nhìn Tiêu Thần một cái, rồi lập tức chui xuống cái động.
...
Daniel tồn tại dưới một ý thức thể không có da thịt cho nên gã không dùng mắt để nhìn sự vật, cũng không dùng mũi để ngửi, tất cả mọi hoạt động đều dựa vào sự cảm nhận. Mỗi khi gã cảm nhận được thứ gì đó thì thứ đó đều sẽ hình thành dưới dạng sóng, những sóng này sẽ truyền tín hiệu của vật thể đến đại não của gã, chỉ cần đó là thứ gã biết thì có thể tiến hành phân tích. Daniel chầm chậm đi xuống, hai phút trôi qua gã đã xuống được trăm mét, phía trước có một khúc rẽ, chỗ đó mọc một cây lớn dài màu xanh, Daniel bay qua đi tiếp.
Daniel vừa bay vào khúc rẽ liền liên lạc với Tiêu Thần qua tâm trí:
-Lão đại nói quá chuẩn, ở đây đúng là có bảo bối!
Tiêu Thần vui mừng trong bụng, vội hỏi:
-Lại là bảo bối gì thế?
Hai ngày gần đây có thể nói là Tiêu Thần thu hoạch được khá phong phú, đầu tiên là lượm được một đống thảo dược hảo hạng, sau đó lại thu được hơn hai nghìn gai ma âm, đúng là quá may mắn.
Dainel nói:
-Phía dưới động trăm mét có một khúc rẽ, khúc rẽ là một lối dẫn có đường kính năm mét, lối dẫn này dài hơn một trăm mét, bên rìa phủ đầy Mã hóa đằng, Mã hóa đằng là nguyên liệu để chế luyện pháp khí phòng vệ, dù nó không là loại nguyên liệu cao cấp gì song cũng vô cùng hiếm, và quý báu.
-Còn phí lời, nhổ toàn bộ mang về cho ta đi, dù nó là Mã hóa đằng hay Ngưu hóa đằng thì cũng lấy hết!
Tiêu Thần cười ha hả, có bảo bối không nhặt đúng là ngu si, chuyện tốt mà bản thân gặp thì sao có thể buông tha được.
Daniel cười khổ:
-Lão đại, em cũng muốn nhổ đem về nhưng giờ em đi xa lắm rồi, hơn một