- Được rồi. Cậu yên tâm, chị chỉ theo cậu, chỉ làm một cô gái tốt.
Hà Tú hôn Tiêu Thần kế đó lau nước mắt ha ha nói:
- Cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt nhé. Chị còn một cô bé đáng yêu nữa.
- Cô bé đáng yêu?
Tiêu Thần hai mắt tỏa sáng, chẳng lẽ còn có thể mẹ còn cùng thu, vội vàng hỏi:
- Cô bé lớn chưa?
- Hinh Nhi năm nay 12 tuổi, hiện đang học tiểu học.
Nói tới cô con gái vô cùng đáng yêu của mình Hà Tú không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, khẽ dựa vào lồng ngực Tiêu Thần hỏi:
- Đại Pháo Ca. Sẽ trân trọng Hinh Nhi như trân trọng chị chứ?
- Yên tâm đi. Chị Tú. Đại Pháo Ca tôi không phải là người bạc tình bạc nghĩa như vậy. Nếu đã trân trọng chị sẽ trân trọng những thứ thuộc về chị. Tôi sẽ đối xử tốt với chị.
Tiêu Thần nâng mặt Hà Tú lên hôn vài cái. Bất quá hắn cũng có đôi chút thất vọng. Mười hai tuổi, chậc, còn quá nhỏ. Nếu không an phận chẳng phải là cầm thú sao?
Ha ha...có lẽ vài năm sau?
- Được rồi. Các người không phải tiếp tục anh anh tôi tôi. Tôi xem tới buồn nôn rồi.
Hứa Diễm trong phòng muốn đứng không xong muốn ngồi không được, chứng kiến màn cảm động của hai người kia trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Cũng không biết là do đố kỵ hay thật sự cảm thấy buồn nôn nữa.
- Ha ha... Chị Hứa. Nếu chị ghen tỵ cứ việc nói thẳng. Nếu muốn tôi cũng có thể đối tốt với chị. Một tháng bao 300 nuôi chị có đủ hay không?
Tiêu Thần vừa chĩa ba ngón tay vừa nói khiến Hà Tú trong lồng ngực hắn nghe được lập tức nhéo vào phần hông hắn. Không ngờ tên này còn muốn bao nuôi nữa.
- Hừ. Không có 300 vạn muốn bao nuôi tôi? Nằm mơ đi.
Hứa Diễm liếc mắt nhìn Tiêu Thần. Mình tốt xấu cũng là quản lý sòng bạc, nhìn từ đầu đến chân cũng là hàng nhất lưu.
- Ba trăm vạn?
Tiêu Thần hai mắt mở lớn lập tức nghĩ tới tài khoản ngân hàng của mình còn một triệu, 300 vạn chẳng phải 1/3 số đó sao? Liền mở miệng nhận lời:
- Có thể thương lượng, 240 vạn được không?
- Cái gì?
Hứa Diễm vừa nghe lập tức giãy nảy, quát:
- Cậu cho rằng tôi nói thật sao? Cho bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không làm gái bao. Tôi không phải mất chân mất tay.
- Ha ha...Chỉ đùa một chút thôi. Chị Hứa cần gì phải kích động như vậy chứ?
Tiêu Thần lạnh nhạt cười. Thực ra muốn xuất một lúc mấy trăm vạn quả có chút cảm giác đau lòng.
- Lại đây. Chúng ta cùng bàn bạc chuyện tối nay.
Tiêu Thần ôm Hà Tú ngồi trên salon.
- Chuyện buổi tối? Chuyện gì vậy?
Hà Tú có chút khó hiểu, không biết hai người này buổi tối nay còn muốn làm gì?
- Chị Hứa. Chị kể lại chuyện cho chị Tú nghe đi, tránh chị ấy cái gì cũng không biết.
Tiêu Thần thản nhiên nói một câu, kế đó lấy nước lạnh trong tủ giải khát. Vừa rồi mới bị Sấu Đầu Đà cùng con hàng khá ngon kia gợi lên lửa dục, không thể không áp chế xuống được.
- Đột nhập cứu người? Chuyện này chẳng phải quá nguy hiểm sao? A Pháo. Cậu không nên đi. Quá nguy hiểm.
Nghe Hứa Diễm kể lại Hà Tú không cần quản, chỉ biết nơi hai người muốn đi có rất nhiều thủ hạ Tàn Lang bang, vạn phần nguy hiểm. Hà Tú cùng Đại Pháo Ca quan hệ cải thiện hơn rất nhiều, từ "Đại Pháo ca" đã chuyển thành "A Pháo"
Hà Tú vừa mới chỉ bán thân 2 tháng nay, nên nhiều chuyện cũng chưa rõ ràng. Chỉ nghe Tiêu Thần phải đi cứu người liền gắt gao lôi kéo cánh tay, không muốn hắn đi. Cô không muốn phúc phận của mình trôi theo dòng nước, cũng không muốn người đàn ông của mình đi chịu chết.
- Tôi không sao. Không