Thời điểm Tiêu Thần về tới nhà đã là 9h tối. Vừa mới cầm hộp thức ăn đặt xuống bàn từ phòng ngủ đã truyền ra tiếng kêu thất thanh của Chu Tử Y khiến hắn không kịp nghĩ ngợi, một mạch lao thẳng tới.
Trên giường lúc này Chu Tử Y đã tỉnh lại, có điều dường như đầu óc còn chút choáng váng bởi thế cô nàng đang đưa tay vỗ vỗ trán. Mở mắt thấy Tiêu Thần đang đứng cạnh, ánh mắt lo lắng cô nàng không để ý hết thảy nhào vào lòng hắn.
- Ô ô... Chị còn tưởng không được gặp lại cậu nữa.
Nhớ tới tình huống khủng bố vừa trải qua Chu Tử Y rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên.
Vài người đàn ông dùng băng keo dán kín miệng sau đó dẫn cô tới một ngôi nhà rách nát, sau đó cô bất tỉnh nhân sự là những gì Chu Tử Y có thể nhớ được. Chẳng qua trước lúc cô ngất cũng không quá sợ hãi bởi phán đoán bản thân chưa bị xâm hại. Bọn cướp hiện nay hành động vô cùng tàn bạo, tiền dâm hậu sát, nếu bọn chúng cưỡng hiếp xong mới phanh thây, dùng bùn đất phủ lên, chậc...thật không dám tưởng tượng.
Chu Tử Y vốn là cảnh sát giao thông nhưng một lòng muốn được làm cảnh sát chính quy bởi thế cô xem qua khá nhiều hồ sơ vụ án, cũng nghe đồng nghiệp nói qua vài cô gái xinh đẹp đã từng bị đối xử như vậy. Án tiền dâm hậu sát cũng không ít. Cho rằng bản thân sắp bị đối xử như vậy Chu Tử Y khó khăn lắm mới rút được điện thoại nhắn tin cầu cứu Tiêu Thần.
- Được rồi. Chị Tử Y. Hiện tại không sao rồi.
Tiêu Thần vỗ chiếc lưng thon an ủi người đẹp.
Chu Tử Y được ôm không chút chú ý, ngược lại cơ thể Tiêu Thần bắt đầu xuất hiện phản ứng sinh lý, bộ ngực co dãn của cô nàng khiến hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Nghe tiếng khóc của người đẹp trong lòng hắn xuất hiện cỗ tà hỏa, tiểu đệ đệ không nghe lời càng khiến hắn xấu hổ hơn.
Sau mười mất phút đồng hồ rốt cuộc Chu Tử Y cũng thả lỏng thân thể, chẳng qua khi cảm nhận được phần đùi có thứ gì đó chọc chọc khiến cô lập tức đẩy Tiêu Thần ra xa.
- Tốt nhất đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của chị.
Chu Tử Y giận dữ nói.
Thật sự xấu hổ chết người, bản thân mình vừa rồi sao có thể tiếp xúc với cái thứ kia lâu như vậy.
Chẳng qua cái vật kia giống như cây gậy lớn, hơn nữa còn nóng bỏng hệt như cầu lửa.
- Đâu có. Em chỉ là đàn ông bình thường, chị ôm lâu như vậy em có chút phản ứng sinh lý mà thôi.
Tiêu Thần vội vàng kêu oan.
Nếu ôm người đẹp mười mất phút đồng hồ mà phía dưới không dựng lên, xem chừng mi chính là thái giám rồi.
- Ơ. Còn là đàn ông nữa đấy? Cậu không phải vẫn còn thanh niên sao?
Nhìn bộ dạng Tiêu Thần, Chu Tử Y phì cười.
- Em tuy năm nay mới mười bảy tuổi nhưng sớm đã thành niên. Không tin chị thử xem?
Tiêu Thần có chút khó chịu.
Mình nổi danh kim thương không ngã sao lại có thể bị người đẹp cho là trẻ vị thành niên chứ?
- Đi chết đi. Cậu thật xấu xa.
Chu Tử Y mắng một câu bất giác mặt đỏ như mây chiều, cô nàng nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng hỏi:
- Làm sao cậu cứu được chị ra? Mấy người bỉ ổi kia đâu? Còn nữa, quần áo của chị đâu? Cậu tắm cho chị?
Vừa nhắc tới vấn đề thứ tư mặt Chu Tử Y càng đỏ hơn, cũng may cô có thể cảm nhận được phần màng mỏng bên trong người còn nguyên nếu không e đã bất tỉnh.
- Thôi. Chị đi rửa mặt đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Cả ngày nay hai chúng ta chưa ăn gì rồi.
Tiêu Thần nói.
- Được rồi. Quả thật chị có chút đói bụng.
Chu Tử Y vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, mạnh mẽ đứng lên. Bất quá có