Khiến Tiêu Thần có chút bất ngờ chính là Chu Tử Y nhìn qua có vẻ thích ăn kiêng không ngờ rất ưa thích món móng heo kho tàu, hai người vừa ngồi xuống bàn ăn trận chiến tranh dành móng heo đã diễn ra.
- À. Mấy tên cướp kia cậu xử lý thế nào?
Chu Tử Y vừa hỏi vừa gắp miếng thịt heo lớn nhất.
- Giết.
Tiêu Thần còn đang nhai cũng lười nuốt vội chỉ phun ra một chữ.
- Cái gì.
Nghe được chữa này Chu Tử Y cả người nhảy dựng lên:
- Cậu giết bọn họ? Tuy rằng bọn họ ăn cướp nhưng giết bọn họ sẽ phải đền mạng đấy.
Pháp luật chính là như vậy. Bất kể ngươi giết ai, chỉ cần ngươi không chết cuối cùng cũng phải chịu hành phạt.
- Làm sao mới tốt đây? Trời ạ. Không ngờ cậu giết người, cảnh sát sẽ tới bắt cậu.
- Không nên. Không nên. Cậu nhanh chóng trốn đi. Trốn đi đâu càng xa càng tốt, để không tìm được.
- Nhưng tránh được nhất thời, không tránh được một đời.
- Đều là chị hại cậu.
Tiêu Thần trong đầu buồn bực tiếp tục gắp liền mấy miếng thịt heo. Chu Tử Y hiện tại đứng ngồi không yên, thời điểm cô nhìn lại đã thấy toàn bộ móng heo đã bị Tiêu Thần giải quyết hết không khỏi nổi giận đùng đùng.
Bà cô lo cho cậu vậy mà cậu còn bụng dạ ăn thịt.
- Tiêu Thần.
Chu Tử Y quát:
- Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?
- Chậc. Thật sự không nghĩ gì?
Tiêu Thần rút giấy ăn lau miệng, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Chị Tử Y. Nãy giờ chị nói gì vậy?
Hỏi xong Tiêu Thần vui vẻ mở tủ lạnh cầm chai nước lọc bắt đầu rót.
Ha ha. Móng heo này thật sự rất ngon, hoàn hảo trong cái khó ló cái khôn, nếu không đã bị cô nàng kia xử lý hết rồi.
- Trời ạ. Cậu giết người rồi có biết hay không? Hơn nữa là vài người. Giết người đền mạng đó.
Chu Tử Y bắt đầu có cảm giác không hiểu đầu óc Tiêu Thần bị nước làm hỏng không? Một người có thể không có não nhưng ngàn vạn lần dừng để nước vào.
- Sặc. Bình thường em giết người đâu có đền mạng.
Tiêu Thần làm bộ đắc dĩ vuốt vuốt sống mũi. Nếu giết người phải đền mạng có lẽ hắn phải tới gặp Diêm Vương mua mạng mình không ít rồi.
Vài năm làm sát thủ đỉnh cấp số nhiệm vụ Tiêu Thần chấp hành không dưới con số vài chục. Số mạng người trong tay hắn cũng xấp xỉ con số này. Nếu toàn bộ đều đòi mạng hắn, đủ để hắn chết tới mấy chục lần.
- Cậu điên rồi. Tôi không nói chuyện với cậu nữa. Hiện tại tôi nên nghĩ làm sao có thể giúp cậu bỏ trốn. Cậu yên tâm. Chị nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ. Dù sao cậu cũng vì chị. Nếu không tới cứu tôi cậu cũng sẽ không ra tay giết người.
Mặc dù cảm thấy đầu óc Tiêu Thần bị nhúng nước nhưng Chu Tử Y không tránh được việc tự trách mình. Nếu không phải bản thân nàng nhắn tin cầu cứu Tiêu Thần, hắn đã không ra tay với đám cướp đó, càng không giết người.
- Ngất. Chị Tử Y. Chị đúng là khéo tưởng tượng. Em đâu có giết người. Nói đùa chị thôi.
Tiêu Thần cười ha ha, tiếp tục uống thêm ngụm nước mát.
- Cái gì. Không ngờ cậu dám lừa tôi.
Chu Tử Y nổi giận muốn lao tới liều mạng với Tiêu Thần nhưng nghĩ tới tình huống mập mờ trước đó liền thay đổi suy nghĩ. Thôi đi, nếu tiếp tục ngã lên người hắn chẳng phải hắn sẽ chiếm tiện nghi sao?
- Không để ý tới cậu nữa. Cậu là đồ bại hoại.
Câu nói thoảng này bật ra khiến Tiêu Thần trong lòng chấn động.
Nếu những lời này được Chu Tử Y nói trên giường khi chỉ có hai người sẽ thật sự tiêu hồn.
- Chị còn nói em bại hoại. Em mặc kệ chuyện chị với nhà họ Ngọc luôn.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, cùng Chu Tử Y đá đưa đã lâu, rốt cuộc cũng phải hiểu rõ nguyên nhân vụ việc.
- Cậu. Sao cậu biết?
Nghe Tiêu Thần nhắc tới nhà họ Ngọc,