Cường Hãn Vương Phi Và Vương Gia Phúc Hắc

Chương 24: Qúa khứ


trước sau

Họa Lam thở dài nhìn Vô Thần, bất giác quay đầu về phía chân trời vô tận, mở miệng 

- gọi sao cũng được, ta cũng không muốn ép, hai ngày nữa giấy tờ mua bán tửu lâu sẽ được đem tới lúc đó cứ thay ta ra nhận

- vâng!

Vô Thần trả lời, thấy nàng im lặng, hắn biết nàng muốn được yên tĩnh liền vận công ẩn thân biến mất. Mộc Họa Lam trầm tư, muốn gây dựng một thế lực riêng cũng không phải dễ dàng, dựa vào một mình nàng chưa chắc đã quản được tai mắt của con heo béo Chu THư Hoại, nàng mới vừa xuyên tới, vẫn chưa biết ai là thù ai là bạn,dù sao...Mộc Họa Lam nàng cũng không tin ai ngoài chính bản thân,nhưng nếu được, liệu...nàng có thể tin ""hắn""  không?

Họa Lam cười gằn...tình yêu là thứ duy nhất mà nàng không thể nắm bắt, dấn thân vào thứ tình cảm phức tạp này, rồi nhận lại cái gì?Đau khổ, tuyệt vọng, thù hận?  nàng...mệt mỏi rồi...

- TRÌNH KÌ!! ĐỒ KHỐN!! ANH LÀ ĐỒ KHỐN!! TRẢ LẠI CHA MẸ CHO TÔI!! KHỐN NẠN!!!

Nàng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, thiếu nữ tuổi 17 xinh đẹp..., anh đối tốt với nàng, anh cười với nàng, anh là người duy nhất không xa lánh vì nàng là thiên tài danh giá, anh nói anh sẽ chỉ yêu nàng,... rồi 20 tuổi anh ngỏ ý cưới nàng, nàng đắm chìm trong hạnh phúc mà gật đầu, anh cần tiền, nàng có tiền, anh cần chức vị, nàng cho anh chức vị, cứ tưởng sẽ vui vẻ bên nhau mãi mãi cho đến lúc đó...lúc nàng
đã 26, lúc anh đã có vị trí tổng giám đốc, anh không còn như trước, anh luôn lạnh nhạt, anh cũng không về nhà, nàng cam chịu cô đơn...thế nhưng anh muốn hơn  ... muốn giành lấy cái ghế chủ tịch vô vị ấy, để rồi...anh giết chết cha mẹ nàng, chiếm lấy gia sản của gia đình nàng, thế là cùng...nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn...anh giam nàng lại, tra tấn nàng như súc vật, ép nàng khai bảo vật gia truyền của gia đình, nàng cắn răng không nói, anh cười độc, dắt cô bạn thân duy nhất của nàng lên xe hoa, lúc đó mọi người tưởng nàng đã chết, anh cùng cô ta làm tình ngay trước mặt nàng, đau đớn tận cùng... nàng đã...tự vẫn...

- Vũ Hạ Huyền chẳng lẽ tới lúc này cô vẫn chưa hiểu...? TÔI CHƯA BAO GIỜ YÊU CÔ

- Hạ huyền à...cảm ơn cậu...anh ấy tốt lắm! ANH ẤY ĐÃ HỎI CƯỚI TÔI ĐẤY!

- IM ĐI! CÁC NGƯỜI! IM HẾT ĐI AAA! KHỐN NẠN, KHỐN NẠN!! 

tỏng...tỏng

chỉ còn máu 

chỉ còn nước mắt

chỉ còn người con gái đã chết ấy một mình ngồi trong phòng

anh...vẫn không quan tâm

không nhòm ngó...

anh đang tận hưởng phút giây đầm ấm bên gia đình mới...

...kẻ khốn nạn...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện