Mộc Họa Lam cười gằn, môi mỏng tự lúc nào đã bị nàng cắn tới rướm máu, đợi... nàng sẽ đợi, nàng hiểu rõ Trương Trình Kì hơn ai hết, Mộ Thu rốt cuộc ngươi cũng sẽ có ngày giống ta, bị ruồng bỏ trong tuyệt vọng, Trình Kì chỉ cần tiền, hắn tuyệt đối không cần tình, ha, tới lúc đó, biết đâu...hai ta sẽ hội ngộ tại nơi đây nhỉ?
Biển nào rộng, sông nào sâu?
Hoa nào rạng, hoa nào tàn?
Tương trùng này chỉ ta hiểu
Dẫu thấy mặt vẫn xa lòng
Bốn câu này thật giống với nàng....
- tiểu thư, tiểu thư!!!
Trúc Như từ xa chạy tới, dáng vẻ vui mừng, gọi to khiến Họa Lam hồi tỉnh, đưa tay quẹt đi vệt máu trên môi, nàng bình thản quay lại.
- Có chuyên gì?
Hai tay chống hông,Trúc Như hít lấy hít để không khí, mãi một lúc lâu mới tươi cười dúi vào tay Họa Lam một bức thư, hai mắt long lanh như muốn nàng mau mau đọc. Nhận lấy phong thư từ Trúc Như, Mộc Họa Lam lia mắt qua hàng chữ cứng cỏi, môi bất giác nở nụ cười chân thành
hiếm thấy, tâm tình cũng trở nên thoải mái, xem ra nàng không cần nhức đầu đi tính kế đối phó với mấy cái bà bà trong cung kia nữa rồi, lần dự hoa hội này, nàng chỉ cần chống tay nâng cằm xem trò vui thôi
- Tiểu Thư cuối cùng....
- Ừ, mau đi chuẩn bị, Tướng Quân sẽ trở về
Tận hưởng hết tháng ngày bình yên này đi con heo già, Nàng sẽ từ từ, từng chút một, tận tình kể ""hoàn cảnh "" đáng thương của mình cho nỗi sợ lớn nhất của lão- Mộc suất đại tướng quân nghe, tới lúc đó vị cha đáng kính của nàng...a... nàng không biết đâu nhaaaa
Tháng ngày nhịn nhục của Mộc Gia đã qua rồi, một khi hổ dữ tỉnh giấc, thì đừng nói là thiên long, ai, nàng cũng không ngán!