Nhạc Tư Kỳ từ trong con hẻm tối hôm qua nàng đã đi vào mà bước ra ngoài, ánh nắng chói chang buổi trưa chiếu thẳng vào mắt khiến nàng hơi nhíu mày một cái, khẽ lấy tay kéo cái mũ chùm che đi nửa khuôn mặt, nàng nhanh chóng rời khỏi con hẻm. Chỉ là nàng còn chưa đi được mấy bước, một tiếng nói nhỏ vang lên bên tai khiến nàng không khỏi giật nảy cả người lên:
“Ngươi ở trong đó hơi bị lâu đấy.”
Khẽ thở dốc mấy tiếng để kìm hãm con tim bên trong lồng ngực đang muốn nhảy ra bên ngoài, Nhạc Tư Kỳ kín đáo đưa mắt ngó xung quanh một chú, sau đó cúi thấp đầu nhanh chóng lẩn vào trong đám đông, vừa đi vừa nói: “Chủ nhân ở đây đợi ta sao?”
“Cũng không hẳn là đợi ngươi, ta lưu lại tại đây chỉ để theo dõi tình hình mà thôi, có vẻ như những gì ta làm tối hôm qua vẫn chưa có ai phát hiện ra, Âm Dương Thánh Giáo các ngươi để đệ tử trong giáo tự do tự tại thật.”
Dù là ban đêm hay ban ngày, có một giọng nói vang lên bên cạnh tai nhưng đến cả sự hiện diện của người nói còn không có, Nhạc Tư Kỳ dù tinh thần có vững đến mức nào cũng không khỏi cảm thấy nổi da gà, giống như là nàng đang nói chuyện với một hồn ma vậy.
“Ý ngài là sao, hôm qua ngài đã làm gì ở trong đó vậy?” Nghe Tử Phong nói, Nhạc Tư Kỳ có chút tò mò liền hỏi. Nàng dưới sự khống chế của khế ước tuy vẫn giữ lại được ý chí của chính bản thân, nhưng lại bị ép buộc phải trung thành cùng phục tùng mọi mệnh lệnh của Tử Phong, thành ra mặc dù đã trở thành nô bộc cho hắn nhưng nàng vẫn không có một sự hiểu biết về vị chủ nhân mới của mình ra sao.
Tất cả những gì Nhạc Tư Kỳ biết về Tử Phong thông qua khế ước thì chủ nhân của nàng là một siêu cấp quái vật Thiên Ma Tộc sống từ vạn năm trước, nói đúng hơn thì là tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc hoành hành Huyền Linh đại lục vạn năm trước, mới tỉnh dậy từ trong phong ấn. Còn về năng lực, mục đích thật sự của hắn khi trà trộn vào thế giới con người thì nàng mù tịt, chẳng nói đâu xa, cái hôm nàng nhìn thấy hắn cứ như thế mà biến mất vào trong hư không, nàng cũng thiếu chút nữa mà tự đập đầu vào cái cây bên cạnh để thử xem mình có tỉnh táo hay không.
Đương nhiên thì hiện tại nàng không có nhiều lo lắng về việc một Thiên Ma khét tiếng lọt vào xã hội con người sẽ ra sao, ít nhất thì hiện tại nàng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nhiều hơn là thế giới nhân loại. Hơn nữa bởi vì biết rằng Tử Phong là “tam hoàng tử” Thiên Ma Tộc, vậy nên là dù không có khế ước áp chế thì nàng cũng không dám lên mặt bày ra cái giá Thánh cấp trước mặt hắn, ai mà biết được lúc trước khi bị phong ấn thì hắn có tu vi khủng bố đến mức nào chứ, không thấy đến cả một hóa hình linh thụ cấp bậc Thánh Hoàng mà hắn cũng có thể dễ dàng sai bảo như vậy sao.
Tử Phong cũng không có biết hình tượng của mình trong mắt Nhạc Tư Kỳ trâu bò ra sao, mà kể cả có biết thì hắn cũng không quan tâm, nghe nàng ta hỏi vậy thì hắn cũng không có giấu diếm mà nói thật:
“Cũng không có gì nhiều, ta nhìn thấy bọn chúng có nhiều Vương cấp cùng Tôn cấp quá nên hơi ngứa tay, giết chết hơn 200 tên Vương cấp cùng khoảng chừng 40 tên Tôn cấp gì đó.”
Nghe giọng nói hời hợt của Tử Phong mà Nhạc Tư Kỳ thiếu chút nữa lảo đảo muốn ngã quỵ xuống đất, tuy nàng biết rất rõ thực lực của hắn đã siêu việt tiếp cận đến Thánh cấp chân chính rồi, nhưng mà quỷ không biết thần không hay giết chết hơn 40 Tôn cấp cùng hơn 200 Vương cấp, cái tên này có còn là con người nữa hay không, à mà nghĩ lại thì hắn cũng đúng là không phải còn người, nhưng cái đó không phải là ý mà nàng muốn nói. Phải biết ngày hôm qua bản thân nàng cũng ở trong phân đà Âm Dương Thánh Giáo, vậy mà với cảm quan của một Thánh cấp như nàng còn không thể phát hiện ra động tĩnh bất thường hay là linh lực xáo trộn nào, thật sự là quá lợi hại.
“Ngài làm như vậy không sợ để lại dấu vết hay sao??” Nhạc Tư Kỳ hơi nhíu mày, mấy tên đó chết thì chết, không liên quan gì đến nàng, nhưng mà nếu để lại dấu vết đáng ngờ thì thật sự là không đáng một chút nào, chủ nhân của nàng sao lại lỗ mãng như vậy.
“Yên tâm, mọi dấu vết đã được ta dọn dẹp sạch sẽ, đến cả một vết máu cũng không còn. À còn nữa, cái tên Phương Nghị có xích mích với ngươi, ta cũng đã giết luôn rồi, ngươi không cần phải để tâm tới hắn nữa.”
“Cái gì???” Nhạc Tư Kỳ không kìm được mà hô lớn một tiếng khiến những người đi đường xung quanh liền chú ý tới. Nàng rất nhanh liền nhận ra mình thất thố, vội vàng kéo cái mũ trên đầu xuống thấp hơn nữa, sau đó nhanh chóng lủi vào trong một con hẻm gần đó, thấp giọng hô: “Ngài vừa mới nói cái gì??”
“Phương Nghị đã bị ta giết, nghe rõ chưa.”
“Dạ rồi….” khóe mắt Nhạc Tư Kỳ có chút giật giật, Phương Nghị tuy rằng chỉ là Thánh Giả sơ giai nhưng dù sao cũng vẫn là Thánh cấp, làm thế quái nào chủ nhân của nàng lại có thể giết chết hắn cơ chứ, nhưng mà nghĩ lại thì thấy hắn cũng không có lí do gì để nói dối cả, nàng liền cảm thấy đáng tin tầm 8-9 phần.
Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, Nhạc Tư Kỳ khẽ nói: “Vậy chủ nhân đã tìm được những thứ mình cần chưa?”
“Cái ta cần đó chính là thông tin tình báo về sào huyệt của Âm Dương Thánh Giáo nhưng rất tiếc là không thể tìm được, nhưng mà ít nhất thì cũng tìm được phân đà của Âm Dương Thánh Giáo tại Thanh Linh quốc, ngươi đã lập công lớn rồi đó.”
Nghe Tử Phong nói, Nhạc Tư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng có chút vui vẻ, giống như là thú cưng được chủ nhân khen ngợi vậy, cơ mà ngay lập tức nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao nàng lại phải cảm thấy vui mừng vì được Tử Phong khen ngợi cơ chứ, đây chỉ là làm theo mệnh lệnh không thể kháng cự của hắn thôi mà.
Tử Phong hiện hình ra trước mặt Nhạc Tư Kỳ, miệng nói: “Vừa rồi ngươi kêu lên đã thu hút sự chú ý của mấy tên mật thám rồi, có lẽ bọn chúng chưa biết được thân phân của ngươi, nhưng mà cứ để đề phòng, ngươi tiến vào trong bóng của ta đi.”
Nhạc Tư Kỳ gật đầu một cái sau đó cả người hóa thành một thứ chất lỏng màu đen, trong nháy mắt tan biến vào trong cái bóng của Tử Phong. Tử Phong ngay sau đó liền dùng
Ngụy Trang cùng
Liễm Tức tìm đường trở về nhà trọ. Hắn
cũng không có rõ cái năng lực ẩn thân vào bóng của Ảnh Đế hoạt động ra làm sao, bởi vì khi hắn tiến vào trạng thái
Ngụy Trang thì hắn căn bản là vô hình, làm gì có bóng để mà ẩn nấp, nhưng mà ngạc nhiên đó là Nhạc Tư Kỳ vẫn có thể dễ dàng ẩn trong đó, xem ra Ánh Đế không chỉ có đơn giản giống như những gì hắn biết, cơ mà nghĩ lại thì, năng lực của Chúa Tể Hư Không sao lại có thể bình thường được.
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi cười khổ, càng hiểu biết nhiều về Chúa Tể Hư Không, hắn lại càng cảm thấy đối phương thật sự sâu không thể dò được, những năng lực cổ quái mạnh đến mức bất thường mà đối với y lại chỉ như mấy thứ đồ chơi tiêu khiển, rốt cuộc là cái tên Chúa Tể này mạnh đến mức nào chứ, cơ mà hắn không khỏi nhớ lại những lần gặp mặt của mình với Chúa Tể Hư Không, cái cảm giác giống như đang đối mặt với cả một vũ trụ tinh không thật sự là khiến người ta khiếp đảm. Cái này lại khiến hắn nhớ tới, chẳng phải trong mấy bộ truyện tranh thì hay có mấy tên Sáng Thế Thần hay cái gì gì đó luôn nổi hứng lôi nhân vật chính đi xuyên không đó hay sao, chẳng lẽ Chúa Tể Hư Không cũng là….
“Phụt, ta nghĩ cái gì vậy, y là ai thì cũng có quan trọng hay không, dù sao thì có muốn phản kháng cũng vô dụng, nghĩ nhiều làm gì, giờ phải lo tăng thực lực lên đã.” Tử Phong phì cười lẩm bẩm.
Trở về phòng trọ của mình, Tử Phong vừa mới bước vào phòng liền nhíu mày, có cái gì đó không đúng, sao tự nhiên xung quanh lại yên ắng như thế này, không nói ngoài phố vẫn ồn ào như cũ, mà là trong nhà trọ không ngờ lại yên tĩnh đến mức bất thường. Mở cửa đi ra ngoài, Tử Phong đưa mắt nhìn về căn phòng gần mình nhất, nếu hắn nhớ không nhầm thì bên trong là chỗ ở của một tên Ám Vệ khác.
Đưa tay gõ cửa mấy phát, sau khi khẽ cảm nhận thấy bên trong không có khí tức sinh mạng, hắn liền đạp tung cả cánh cửa ra, quả nhiên đúng như những gì hắn nghĩ, bên trong không hề có bóng người nào. Cảm thấy có gì đó không ổn, Tử Phong lần lượt đạp tung tất cả cửa của các căn phòng trên tầng của hắn, đồng thời chạy xuống hai tầng lầu bên dưới kiểm tra. Sau một vòng, lông mày của Tử Phong vẫn đang nhíu lại, hắn không thể tìm thấy bất kì một dấu vết nào của đội Ám Vệ, cả phòng của Lâm Tử Hàm cũng trống rỗng không một bóng người.
Đúng lúc này, cơ thể hắn nhạy cảm bắt được một thứ gì đó phiêu phù trong không gian, ánh mắt hắn nhìn về phía đó mà không khỏi trợn mắt lên, dậm chân một cái khiến sàn nhà nổ tung tạo thành một lỗ thủng thẳng tắp xuống tận bên dưới đại sảnh, hắn vội vàng lao xuống bên dưới với tốc độ nhanh nhất có thể. Thứ hắn nhìn thấy, đó là mấy sợi hắc khí mang theo một chút sắc thái màu tím lượn lờ trên không trung, mà sợi hắc khí đó hiển nhiên là một dạng năng lượng vô hình với mắt người bình thường, nếu như Tử Phong có thể nhìn thấy mà không dùng đến Thiên Ma Nhãn thì chỉ có thể khẳng định đó chính là: “Tử Khí!”.
Lao xuống đại sảnh, nhìn vào khung cảnh xung quanh mà khí thế trên người Tử Phong không ngừng dâng lên cao, chỉ thấy xung quanh ngổn ngang những xác người nằm vất vưởng khắp nơi, ông chủ nhà trọ, nhân viên phục vụ, cả khách nhân ở đây cũng đều bị giết cả, cánh cửa ra vào thì đóng kín lại, ở các tầng lầu phía trên cũng có đầy xác chết, hiển nhiên là không hề có một ai sống sót cả.
Kiểm tra xung quanh một lúc,Tử Phong tinh ý nhìn thấy một cái xác bị thiêu cháy có chút quen mắt, đến khi kiểm tra kĩ càng thì hóa ra đó là xác của một Ám Vệ, phát hiện ra điều này, hắn không khỏi thầm chửi một tiếng. Lộn ngược lên trên tầng, Tử Phong nhìn quanh một chút, miệng lẩm bẩm: “Chân Dạng – Thiên Ma Nhãn!”.
Tầm nhìn của hắn ngay lập tức bị biến đổi mạnh mẽ, toàn bộ thể giới vật chất đã biến mất, thay vào đó là một thế giới của tất cả các loại năng lượng, nhiệt năng, linh khí, linh lực, tử khí, mọi thứ năng lượng trên trời đất lúc này hiện rõ mồn một trong mắt hắn. Chạy loạn một hồi, hắn liền phát hiện ra dấu vết linh lực còn sót lại của những Ám Vệ, có vẻ như tất cả đều rời đi cùng với nhau, hơn nữa căn cứ vào độ mạnh yếu của dấu vết, xem ra bọn họ mới đi chưa được đến 2 canh giờ, tức là vào khoảng tầm sáng sớm ngày hôm nay. Bất kể thế nào, Tử Phong hắn cũng không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
Sau khi xác định phương hướng một chút, Tử Phong nhao người ra khỏi cửa sổ đuổi theo dấu vết, cả người vừa mới bước ra không trung liền hòa tan vào trong không khí.
- ----------------------
Tại một nơi khác…..
“Lữ Thương Hải, ngươi nói là ngươi đã tìm ra được vị trí chính xác của đám người Âm Dương Thánh Giáo, tại sao chúng ta đi đã hơn hai canh giờ rồi mà vẫn chưa tới nơi.” Giọng nói bất mãn của Lâm Tử Hàm vang lên.
“Trưởng lão bình tĩnh, chúng ta cũng sắp tới nơi rồi, không còn xa nữa đâu.” Lữ Thương Hải nói.
“Hừ, ngươi đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, vả lại ta thật sự không đồng ý với việc không thông báo cho Tử Phong biết mà đã hành động ngay lập tức.” Lâm Tử Hàm hừ lạnh.
“Không có sao đâu, chúng ta cũng đã để lại một người để thông báo cho đại nhân rồi, tin rằng ngài ấy rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta, vả lại theo những gì mà ta quan sát được ngày hôm qua thì đám người Âm Dương Thánh Giáo đó đang làm cái gì đó rất mờ ám, nếu chúng ta không hành động ngay thì rất có thể sẽ muộn mất.” Lữ Thương Hải cung kính nói.
“Hi vọng là như vậy đi……”.