Cuồng Huyết Thiên Ma

Phản bội?


trước sau

Tử Phong mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng mà hắn vẫn theo bản năng mà cố gắng bảo trì bình tĩnh, lợi dụng năng lực ẩn thân của mình, hắn tự do lướt đi trong không khí không một chút khó khăn, lại càng không có ai có thể phát hiện ra hắn cả, hai mắt hắn do sử dụng Chân Dạng quá lâu khiến hai con ngươi căng cứng như muốn nổ tung, cơ mà điều đó cũng không khiến hắn dừng lại. Càng bám theo dấu vết linh lực để lại, hắn lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì theo như dấu vết để lại cho thấy thì đám người Lâm Tử Hàm rời đi không hề vội vã, mà ngược lại lại vô cùng chậm rãi, nếu không muốn nói là từ tốn thong thả so với tu vi của bọn họ, không có vẻ gì như là rời đi một cách khẩn cấp cả, điều này lại vô cùng trái ngược với việc tên Ám Vệ xấu số kia bị giết chết trong nhà trọ.

Phải biết rằng tuy khu vực bến cảng Minh Hoa long xà hỗn tạp, nhưng về an ninh thì mặt bằng chung rất tốt, xích mích ẩu đả nhỏ có thể xảy ra nhưng mà kiểu lạm sát đến mức không chừa một ai lại còn xảy ra ở một trong những khách điếm nổi tiếng nhất thị trấn thì căn bản không hợp tình hợp lí. Giả thuyết duy nhất mà Tử Phong có thể nghĩ ra đó là tất cả bọn họ đã phát hiện ra cái gì đó, đồng thời không thể dợi được tới khi hắn trở về bèn rời đi ngay lập tức, chỉ để lại một tên Ám Vệ để báo tin cho mình. Chỉ là kể cả như thế thì vụ thảm sát ở trong nhà trọ là như thế nào, nếu là do cái tên công tử ca ngày hôm qua mang người tới trả thù thì không có lí nào lại giết hết tất cả mọi người được, dù sao cũng chỉ có bọn Tử Phong đắc tội với y, lại còn đóng kín cửa lại rồi mới giết trong bí mật, thật sự là quá ít manh mối để phán đoán mà.

Sau khi rời khỏi thị trấn một đoạn, dấu vết linh lực trở nên đậm hơn rất nhiều, có vẻ như bọn họ còn dừng lại ở nơi này một lúc lâu trước khi rời đi, ít nhất theo dấu vết để lại thì họ mới rời khỏi nơi này chưa tới nửa canh giờ, hướng thẳng ra phía bên cảng mà đi, đúng hơn mà nói hướng này là hướng thẳng ra biển thì đúng hơn là đi ra bến cảng, dù sao hướng đi vẫn lệch một góc lớn so với hướng ra cảng. Tử Phong không vội đuổi theo ngay lập tức mà còn nán lại một chút, sau khi không tìm thấy điều gì bất thường hắn liền dùng hết tốc lực mà đuổi theo dấu vết linh lực, nếu lấy tốc độ toàn lực của hắn để đuổi theo thì hẳn là có thể bắt kịp, chỉ hi vọng là mọi chuyện không có tệ hại như hắn đoán.

- --------------------------------

Mặt trời lúc này đã lên quá đỉnh đầu, ánh nắng chói chang buổi trưa đáng lẽ ra phải khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng mà nơi này bởi vì vị trí ở gần biển nên hơi ẩm trong không khí rất cao, gián tiếp khiến nắng nóng bớt đi phần nào sức nhiệt. Bến cảng Minh Hoa 80km về phía nam là một dãy đá ngầm lớn với những cồn cát mênh mông bất tận, nơi này gần như không hề có dân chúng bình thường sinh sống cũng như là thuyền bè qua lại, chung quy lại cũng bởi vì đá ngầm ở nơi này thật sự là quá nhiều, thuyền bè đi qua nơi này 10 cái thì 11 cái sẽ bị đục thủng rồi chìm nghỉm, vậy nên chẳng có ai dỗi hơi mà tự nhiên mò tới nơi khỉ ho cò gáy này làm cái gì.

Lúc này ở cái nơi hoang vắng chỉ có tiếng sóng biến rì rào này, một đám người mặc áo choàng che kín mít từ đầu đến chân đột nhiên xuất hiện từ bìa rừng phía sâu bên trong cồn cát, cũng không ai biết được những người này làm sao mà xuất hiện, chỉ biết có một cơn gió biển thổi qua, bìa rừng không có ai nay đã xuất hiện lố nhố gần ba chục con người, tốc độ cực kì nhanh nhẹn. Những người này xuất hiện cũng không có thấy động tĩnh gì, mỗi người đều lựa một góc khuất mà ẩn nấp, nếu không thật sự để ý thì sẽ không hề nhận ra sự có mặt của những người này.

“Là nơi này đúng không??” giọng một nữ nhân vang lên, nếu Tử Phong mà ở đây thì chắc chắn hắn sẽ nhận ra chủ nhân của giọng nói này là Lâm Tử Hàm, còn mấy người bí ẩn kia hiển nhiên chính là các Ám Vệ mà hắn đang tìm kiếm.

Lữ Thương Hải đưa mắt nhìn ra phía cồn cát, ở nơi đó có một cơ số rất nhiều mỏm đá kéo dài từ trong đất liền ra bên ngoài mặt biển, có thể từ đây nhìn thấy rất nhiều hang động tự nhiên được hình thành trên những mỏm đá đó.

“Đúng vậy, đây chính là nơi mà thuộc hạ đã tìm được vào đêm qua.”

“Hừm, ngươi nói rằng đám người Âm Dương Thánh Giáo đó đang làm gì đó rất mờ ám phải không, sao ta ở đây không hề phát hiện ra dấu vết của người sống vậy.” Lâm Tử Hàm nhìn xung quanh một chút, sau đó trầm giọng nói.

“Thuộc hạ tin tưởng mình sẽ không phán đoán sai, ngài nhìn kìa!”

Theo hướng chỉ của Lữ Thương Hải, tất cả mọi người ở xung quanh đều không hẹn mà đưa mắt nhìn về phía một trong những cái hang động trên mỏm đá, quả nhiên theo lời hắn nói, từ trong bìa rừng phía xa có mấy thân ảnh xuất hiện, trên lưng còn vác theo mấy cái bọc to cỡ người thật, sau đó vô cùng nhanh nhẹn nhún nhẩy lên những mỏm đá sắc nhọn r tiến vào một cái hang động, sự nhanh nhẹn đó hiển nhiên không phải thường nhân có thể làm được, đích thị chỉ có thể là võ giả.

“Chúng ta làm gì bây giờ??” Một tên Ám Vệ thấp giọng nói.

Lâm Tử Hàm hơi nhíu mày một chút, sau đó khẽ nói: “Tất cả bọn ngươi tạm thời ẩn nấp ở đây, ta đích thân đi thám thính một chút rồi sẽ quay trở lại, hãy sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết, ưu tiên giữ mạng để còn đưa tin về Lăng Hư Cung xin viện trợ.”

“Rõ!!!” tất cả Ám Vệ đồng thanh nói, sau đó mỗi người vô cùng nhanh nhẹn mà tỏa ra xung quanh, bắt đầu tiến hành quan sát khắp nơi, một nửa số Ám Vệ còn lại thì ở nguyên tại chỗ, dù sao thì giám thị một khu vực nhỏ xíu như thế này cũng không cần phải sử dụng toàn bộ Ám Vệ.

Lâm Tử Hàm khẽ gật đầu một cái, sau đó lợi dụng rừng cây làm vỏ bọc, nàng lướt nhẹ đi không một tiếng động, chỉ trong vài cái hô hấp đã tiếp cận được tới gần mỏm đá, sau đó dùng thân pháp khủng bố của mình mà biến thành một cái bóng mờ không nhìn rõ thân ảnh mà tiến vào trong cái hang động ban nãy, tất cả hành động chỉ diễn ra trong vòng chưa tới hai giây đồng hồ.

Tận mắt nhìn thấy Lâm Tử Hàm biến mất vào trong hang động, một tên Ám Vệ không làm nhiệm vụ canh gác liền tiến gần tới chỗ Lữ Thương Hải, nhỏ giọng nói:

“Đội trưởng, thật sự chúng ta có cần phải điều động tất cả mọi người đi như thế này hay không??”

“Ý ngươi là sao?” Lữ Thương Hải không có quay mặt lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào cái hang động lúc nãy, miệng nói.

“Ý ta là chúng ta tuy nhiều người nhưng tu vi có vẻ không đủ dùng a, chỉ cần đám người tà giáo đó vứt ra một Tôn cấp thôi là quá đủ để thu thập toàn bộ chúng ta rồi, chẳng phải vẫn là tốt hơn khi đợi đại nhân trở về rồi để ngài ấy cùng với Lâm trưởng lão đi thám thính hay sao, dù gì chúng ta cũng đã thấy được năng lực do thám của đại nhân thật sự là vô cùng nghịch thiên rồi.”

Đúng lúc này Lữ Thương Hải quay người lại, khóe miệng hắn nở một nụ cười kì dị khiến
tất cả mọi người không khỏi cảm thấy có gì đó kì lạ: “Nhưng mà, phải kéo hết bọn ngươi tới đây thì mới đúng theo kế hoạch của ta chứ.”

Mọi người còn chưa kịp hiểu những gì Lữ Thương Hải nói, bên tai đã vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết. Nhận ra tiếng kêu đó là của những Ám Vệ làm nhiệm vụ canh gác, tất cả mọi người không khỏi bật dậy, tay rút vũ khí, toàn bộ tiến vào trnajg thái chiến đấu.

Loạt xoạt mấy tiếng vang lên, từ sau mấy cái cây xuất hiện hơn chục thân ảnh bị ném tới, đến khi chạm đất thì mới nhìn ra được toàn bộ đều là những Ám Vệ canh gác, mỗi người đều đã bị giết chết, tất cả đều bỏ mạng chỉ trong vòng một chiêu. Ngay sau đó, lần lượt xuất hiện mười thân ảnh tới từ tứ phương tám hướng, cứ mỗi một người xuất hiện thì sắc mặt của đám Ám Vệ lại càng khó coi hơn một phần.

Mỗi một người mới tới này, người nào người nấy một thân khí tức cuồng mãnh giống như biển khơi dậy sóng, uy áp của Tôn cấp tỏa ra khủng bố khiến đám Ám Vệ dù có muốn chiến cũng phải cảm thấy một trận vô lực. Bàn về thực lực trong Vương cấp, bất kì một tên Ám Vệ nào cũng có thể lấy một địch năm, thậm chí nhiều hơn, nhưng chỉ cần một tên Tôn cấp nhất phẩm thôi cũng đủ để khiến tất cả phải bó tay chịu trói, vậy mà ở đây lại có đến tận mười Tôn cấp, hơn nữa dựa theo khí tức mà xem thì không một ai là dưới Tôn cấp lục phẩm cả.

Đám Ám Vệ đưa mắt nhìn nhau, một người không nhịn được bật thốt: “Chuyện này là sao đây??”

Lữ Thương hải cười khẩy một tiếng, thân hình chớp động liền xuất hiện phía sau những Tôn cấp lạ mặt mới tới, cúi đầu cung kính nói: “Tất cả đã diễn ra theo kế hoạch, việc còn lại xin nhờ đại nhân, thuộc hạ cáo lui trước.” nói đoạn không hề quan tâm tới ánh mắt bốc lửa của đám Ám Vệ, cứ thế lững thững bỏ đi.

“Làm gì bây giờ, mặc dù khó tin nhưng chúng ta đã bị phản bội rồi!” đám Ám Vệ lùi sát vào nhau, tay cầm vũ khí chĩa ra bên ngoài, một tên cất giọng lo lắng.

“Còn làm thế nào nữa, liều chết mở một đường máu thôi, dù tất cả có chết hết thì cũng phải có một người trốn thoát để báo tin về Lăng Hư Cung!!”

“Chiến!!!!”.

Sau một tiếng gầm lớn, tên Ám Vệ đó tay cầm cây thương hất lên, sau đó cả người giống như một mũi tên rời khỏi cung, mũi thương bén nhọn chĩa thẳng về phía trước, nhằm thẳng vào một tên Tôn cấp có khí tức yếu nhất mà đâm tới như vũ bão.

Những Ám Vệ còn lại cũng hiểu được đây chính là cách duy nhất, mặc dù cơ hội thành công của nó thực sự vô cùng thấp, nếu không muốn nói là bất khả thi, tất cả mọi người liền dốc sạch tiền vốn ra, bí pháp, cấm khí, chiêu thức mạnh nhất hay đan dược gì đó, toàn bộ đều được sử dụng, 12 Ám Vệ chia làm 12 hướng khác nhau, mỗi người đều bộc phát ra chiến lực mạnh nhất mà bọn họ có thể đạt đến, linh lực phun trào mạnh mẽ khiến không khí hình thành những cơn gió thổi ầm ầm.

Chỉ là mỗi Ám Vệ tuy đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng đối mặt với Tôn cấp thứ thiệt, dù chỉ là phế vật trong Tôn cấp thôi thì chênh lệch cảnh giới vẫn không phải là thứ gì có thể dễ dàng xóa bỏ. Chỉ thấy cái tên Ám Vệ tiên phong kia, cả người hóa thành một đạo bóng mờ xé rách không khí lao về phía đối phương, mũi thương tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc ứng với vũ kỹ thủy thuộc tính, tưởng chừng với thế công sắc bén không thể cản phá đó có thể làm được gì, nhưng mà phép màu không hề xảy ra.

Đầu mũi thương đó phóng tới nhưng lại bị một bàn tay để trần nắm lấy, cả người tên Ám Vệ cứ như thế liền bị khựng lại giống như vừa đâm vào một quả núi, chỉ thấy tên Tôn cấp lạ mặt kia nở một nụ cười lạnh, khinh bỉ nói: “Chỉ là một con kiến hôi Vương cấp, ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát hay sao??”

Tên Ám Vệ còn chưa kịp thu chiêu thì đã quá muộn, đối phương chỉ dùng tay không liền nắm chặt lấy đầu mũi thương sau đó kéo mạnh một cái, cả người tên hắn liền cứ như thế mà bị lôi về phía trước, sau đó hắn chỉ có thể thấy chân đối phương nhoáng lên một cái, rồi điều tiếp theo và cũng là điều cuối cùng hắn nhìn thấy đó là tầm nhìn của mình bị đảo ngược, một nửa thân phần thân dưới của chính mình vẫn còn đang đứng trên mặt đất phún xuất máu tươi, sau đó thì hai mắt hắn liền tối sầm lại.

Dùng một cước trực tiếp chia cơ thể tên Ám Vệ làm hai đoạn, tên Tôn cấp cười khảy một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra xung quanh, đúng như những gì hắn nghĩ, cái đám này chính là Ám Vệ khét tiếng của Lăng Hư Cung nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì cũng chẳng khác gì con giun là bao, căn bản không chịu nổi một kích.

Chỉ trong một cái chớp mắt, 12 Ám Vệ liều chết xông ra đã có 8 người bị giết, chỉ có 4 người là bị đánh bật trở lại, tuy không đến mức đứt tay gãy chân nhưng cũng thân thụ trọng thương, còn có thể đứng dậy được hay không thì chỉ có trời mới biết.

“Này, sao lại nương tay với bọn chúng thế??” Một tên Tôn cấp nhàm chán nói.

“Bát trưởng lão nói chúng ta nên giữ lại vài tên còn sống, để xem liệu bọn chúng có cung cấp được chút thông tin hữu ích nào không, dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng chỉ có được thông tin từ một phía, còn nhiều thứ khác phải chứng thực.” Một trung niên nhân với gương mặt trầm ổn nói, nhìn vào khí thế cũng như cách nói chuyện của hắn thì rất dễ để nhận ra hắn là người cầm đầu của đám Tôn cấp này.

Bốn tên Ám Vệ lúc này bị trọng thương không dậy nổi, dù có muốn tự sát thì cũng không còn đủ lực nữa, chỉ có thể cất giọng thều thào: “Ta nguyền rủa tất cả bọn ngươi đi gặp quỷ hết đi!!”

“Ái chà chà, ta cũng đang không biết quỷ dưới địa ngục hình dáng ra sao đây, nhỡ đâu ở dưới đó lại có mấy cô em quỷ xinh đẹp thì sao nhỉ, nếu thế thì ta không ngại xuống đó dạo chơi một chút đâu, nhưng mà hiện giờ ta bận rồi, hẹn các quý cô quỷ xinh đẹp tầm vài ngàn năm nữa a.” Một tên Tôn cấp với gương mặt trẻ tuổi cười lớn nói.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo giống như vang lên từ bên dưới cửu trùng thâm uyên cất lên ngay đằng sau lưng tên Tôn cấp trẻ tuổi đó: “Ngươi không cần phải hẹn vài ngàn năm đâu, bởi vì hiện tại ngươi sẽ xuống đó gặp mặt bọn họ ngay lập tức!!”.

Tên Tôn cấp trẻ tuổi giật mình quay đầu lại, thứ duy nhất hắn nhìn thấy trước khi cả thế giới tối sầm xuống đó là một bàn tay đang tỏa ra thứ ánh sáng màu hoàng kim chói lọi càng ngày càng tới gần mặt mình…..

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện