Một tiếng lôi minh vang lên, sau đó là hằng hà sa số hắc lôi từ bên dưới mặt đất bốc lên sau đó lan rộng ra xung quanh, đi đến đâu liền lật tung đại địa, nghiền nát cây cối đến đó, thanh thế vang dội khó gì sánh bằng.
Khói bụi mù mịt che lấp quang cảnh chiến trường, bỗng nhiên từ trong làn khói, một thân ảnh mặc giáp phóng vụt ra ngoài.
Tử Phong đặt chân xuống đất, cả người lùi lại phía sau một đoạn dài, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn vào bên trong đám khói bụi.
Chỉ thấy một làn gió thổi qua xua tan bụi mù, một thân ảnh thần bí mặc áo choàng rộng che kín cả người đến cả khuôn mặt cũng không lộ ra đang đứng đó, trên người y vẫn còn hắc lôi lập loè, trong khi đó thì Tứ Tí Thạch Hầu ở đằng sau chỉ dính dư ba của hắc lôi, tuy vẫn hấp hối nhưng hiển nhiên là chưa chết được.
“Mong vị đại nhân này hãy nương tay…” thần bí nhân mở miệng, một giọng nói khàn đục giống như lão già gần đát xa trời vang lên, tuy vậy nhưng cũng không đến nỗi khó nghe lắm, chỉ là cách phát âm từ ngữ thì có vẻ hơi lạ.
“Đột nhiên xuất hiện rồi kêu ta hạ thủ lưu tình? Xin lỗi chứ ta không quen bị người khác sai khiến, càng đặc biệt không thích một yêu thú như ngươi sai khiến!” Tử Phong thu hồi thủ thế, đứng thẳng người lên cười lạnh.
Bờ vai của thần bí nhân khẽ rung lên một cái rất nhỏ rồi sau đó ổn định lại, nếu không phải thực sự chú ý thì sẽ không có ai nhận ra được cử chỉ nhỏ bé đó.
“Ngài nhận ra thân phận của ta ư?” thần bí nhân trầm giọng nói.
Cất tiếng cười mỉa mai, Tử Phong vung tay lên một cái, không khí dưới áp lực từ cú vung tay của hắn hoá thành một luồng gió mạnh thổi thẳng về phía đối phương.
Thần bí nhân không tránh không né, bởi vì đây không phải là công kích, chỉ thuần tuý là một làn gió mạnh mẽ mà thôi.
Luồng gió thổi bay mũ trùm đầu của thần bí nhân, để lộ khuôn mặt ẩn giấu phía sau lớp vải.
Chỉ thấy đó là một khuôn mặt có phần giống nhân loại, nhưng nước da lại hơi vàng, xương quai hàm có hình thù kỳ lạ, dưới cằm là một lớp râu….không đúng, là một lớp lông tơ màu vàng nâu kéo dài lên tận mang tai.
Cái mũi của hắn không giống với nhân loại bình thường mà giống với mũi của hươu nai gì đó, chỉ có điều là nó dẹt hơn và không nhô ra ngoài.
Một đôi mắt với đồng tử màu vàng to hơn người bình thường, trên trán là mấy vết bớt trông có vẻ giống như hình ngôi sao, mái tóc bạc trắng cùng với nước da nhăn nheo hiển nhiên không ít tuổi..
Nhưng đó không phải là những điều thật sự đặc biệt, thứ khiến người ta chú ý đó là phía trên đầu hắn là một cặp sừng nhô lên từ xương sọ, xuyên thẳng qua da thịt, có điều cặp sừng này chỉ kéo dài chưa đến hai đốt ngón tay, ở trên vẫn còn vết tích giống như bị ngoại lực bẻ gãy nham nhở.
“Không biết một thất giai cao cấp yêu thú như quý ngài Thiên Cự Lộc đây không ở bên trong Yêu Thú Sâm Lâm mà lại xông ra tận ngoài này để làm gì?” Tử Phong dường như không bất ngờ trước diện mạo của đối phương, cười nhạt nói.
Thần bí nhân mặc áo choàng không ngờ lại có thân phận thật sự là Thiên Cự Lộc, đây vốn là một loại yêu thú cổ xưa, kể từ sau chiến tranh Thiên Ma thì số lượng còn lại rất ít, chỉ có ở sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm mới có thể may mắn gặp được.
Thiên Cự Lộc là một trong số ít những loại yêu thú có huyết mạch cao giai, khi trưởng thành có thể dễ dàng đạt đến thất giai trung cấp, thực lực có thể so sánh với Bán Thánh Tôn, một số ít có thể đạt tới thất giai cao cấp thậm chí đặc cấp.
Chưa dừng lại tại đó, bản thể của Thiên Cự Lộc là một con hươu khổng lồ cao tới cả ngàn mét, móng guốc của nó dẫm xuống có thể tạo ra vết tích đủ để làm một cái hồ nước nhỏ, cơ thể tràn ngập hoa văn kỳ dị có phần giống như những vì tinh tú trên bầu trời, đôi sừng lớn vươn cao có thể chạm đến mây bay trên trời cao, vì thế nó mới có tên là Thiên Cự Lộc.
Thiên Cự Lộc bản tính ôn hoà nhưng bản chất vẫn là yêu thú, nếu chọc đến nó thì chính là một hồi đại hoạ, không nói đâu xa nhưng thử ví dụ có một đầu Thiên Cự Lộc hiển lộ bản thể rồi lao thẳng về phía Lăng Hư Cung, ngoại trừ mấy vị Thánh Quân siêu cấp cường giả thì đến cả Thánh Tôn cũng phải đau đầu với nó.
Yêu thú thực lực mạnh mẽ như vậy mà xuất hiện ở phía rìa ngoài Yêu Thú Sâm Lâm đã là chuyện lạ trăm năm có một, nay lại trực tiếp xông ra tận Ngoạ Long Sơn Mạch vốn còn chẳng phải thuộc về Yêu Thú Sâm Lâm, nói ra thì thà người ta tin lợn biết bay chứ chẳng ai tin vào cái tin vịt như thế này cả.
Ấy vậy mà trước mặt Tử Phong hiện tại chính là một đầu Thiên Cự Lộc hoá hình hàng thật giá thật, hắn dù có không muốn cũng phải tin.
Cơ mà Tử Phong cũng không sợ, tuy trước mặt chính là một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp tức tương đương với Thánh Tôn cường giả, nhưng hắn đã tinh tường nhận ra nó đang bị thương rất nặng, thực lực còn lại chưa đến một thành, đại khái thì có thể đánh ngang tay với hắn lúc toàn thịnh, đã như vậy thì hắn còn sợ cái rắm.
“Ta còn chưa muốn nhắc đến việc tại sao ngươi lại muốn bảo vệ cho mấy con yêu thú ngu xuẩn này, bọn ngươi còn chẳng phải là đồng loại?” Tử Phong tiếp tục nói.
“Khụ khụ….Thực sự mà nói thì lão hủ cũng không muốn xuất hiện ở đây làm gì, dù sao thì quê hương của ta cũng là ở sâu bên trong những cánh rừng kia, nhưng mà thời thế thay đổi, ta không thể không đi nơi khác để sinh sống, nếu còn quý cái mạng già này.
Mấy đứa trẻ này cũng giống như ta thôi, đều cùng phận luân lạc phải dựa vào nhau để sống, mong các hạ thông cảm.” Lão già Thiên Cự Lộc ho lục khục mấy tiếng, sau đó mới chậm rãi nói, thânh âm có chút tiêu điều khổ nhọc.
Tử Phong hơi nhíu mày, vốn dĩ với bản tính của hắn thì dù thiên hạ có đại loạn nhưng lửa chưa cháy đến hậu hoa viên nhà mình thì hắn vẫn mặc kệ, chuyện của Yêu Thú Sâm Lâm hắn toàn hoàn không quan tâm.
Nhưng mà vẫn có một chuyện canh cánh trong lòng hắn biết bao năm nay, đó là chuyện của Hồ Phi Nguyệt.
Hắn vẫn nhớ như in khoảnh khắc hắn gặp nàng lần đầu tiên, nàng bị kẻ thù truy đuổi, bị thương nặng tới mức gần như mất mạng.
Hồ Phi Nguyệt cũng từng kể rằng bản thân nàng thuộc về một bộ tộc hồ ly ở sâu trong Yêu Thú Sâm Lâm tên là Nguyệt Ảnh Hồ Tộc, thuộc về huyết mạch Thiên Hồ nhất tộc.
Cường giả nhân loại căn bản không bao giờ dám đi vào sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, mà nếu đã có đủ thực lực để đi vào đến tận đó thì Hồ Phi Nguyệt với tu vi Thánh Hoàng không có cơ hội để mà chạy trốn chứ đừng nói là bị thương.
Xét đi xét lại thì cũng chỉ có thể đoán rằng kẻ thù của nàng chính là yêu thú trong Yêu Thú Sâm Lâm, chỉ có như vậy mới hợp lý.
Nhưng mà trước kia thực lực của Tử Phong yếu nên những chuyện này hắn có nghĩ đến nhưng không thể làm gì, kể cả với thực lực hiện tại của hắn cũng chẳng đủ để có thể thâm nhập vào bên trong Yêu Thú Sâm Lâm điều tra tin tức, nhưng mà hiện tại tự nhiên trước mặt lại xuất hiện cơ hội có một không hai, những lời của Thiên Cự Lộc nói ra ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Nhìn vào vết tích trên đầu ngươi, hẳn là ngươi bị kẻ thù đuổi ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm đúng không? Cả mấy đầu thất giai ngu xuẩn kia nữa?” Tử Phong nhíu mày.
“Nói ra thì có chút xấu hổ nhưng lão hủ từng này tuổi rồi cũng không nghĩ có ngày mình lại bị đánh đuổi khỏi chính quê hương của mình.” Thiên Cự Lộc gật đầu nói.
“Lão già ngươi là một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp, về lí mà nói thì hẳn là không có nhiều kẻ có đủ thực lực để có thể đánh ngươi ra nông nỗi này mới phải chứ.” Tử Phong nghi hoặc nói.
Thiên Cự Lộc nghe vậy liền lắc đầu, bàn tay lơ đãng sờ lên vết sừng gãy trên đầu, miệng nói
“Vị đại nhân này nói cũng có phần đúng, nhưng chỉ là có phần đúng mà thôi, tồn tại có thể giết chết ta trong một tích tắc ở trong Yêu Thú Sâm Lâm cũng không phải ít, chỉ là bọn họ hầu như không bao giờ rời khỏi Thánh Địa nên dù có yếu đuối như ta cũng có thể tìm được một nơi sống yên ổn qua ngày.”
Nghe đến đây ánh mắt Tử Phong không khỏi xẹt qua một tia ngạc nhiên, xem ra ở sâu bên trong Yêu Thú Sâm Lâm có rất nhiều yêu thú cao giai mạnh mẽ tới mức một Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp như lão già này phải tự nhận là bản thân yếu đuối, cơ mà nếu đã có nhiều yêu thú đại năng như vậy thì tại sao bọn chúng không trực tiếp lao ra ngoài làm thịt hết võ giả nhân loại rồi thống trị thiên hạ? Phải biết rằng chiến lực đỉnh cấp của nhân loại bên ngoài quá lắm cũng chỉ là Thiên Tôn đại năng, hơn nữa số lượng không nhiều, theo lí thì không thể nào có đủ lực để ép đám yêu thú phải sống trong Yêu Thú Sâm Lâm được.
Có lẽ chuyện này có chút liên quan tới cái “Thánh Địa” mà Thiên