Ngay sau khi Tử Phong mang theo Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi Lăng Hư Cung, Hồ Phi Nguyệt cuối cùng cũng xuất quan.
Kể từ lúc Tử Phong trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, nàng nhận được từ hắn hai viên yêu đan của Thuỷ Tinh Cự Hạt thất giai trung cấp với thuộc tính băng hàn diễn sinh từ thuỷ thuộc tính mà ra, cực kỳ thích hợp cho yêu thú như nàng hấp thụ và tu luyện.
Chung quy lại thì Hồ Phi Nguyệt vẫn không thể so sánh với loại quái thai như Tử Phong, để có thể luyện hoá hoàn toàn toàn hai viên yêu đan này nàng cũng mất một thời gian rất lâu, suốt mấy năm gần đây hầu hết thời gian nàng đều dùng để bế quan luyện hoá.
Tiêu tốn rất nhiều thời gian nhưng đối với tuổi thọ của yêu thú nói chung cũng như là cấp bậc của nàng thì vài ba năm không phải là vấn đề thực sự lớn.
Nhưng mà hiệu quả thì dựng sào thấy bóng, mấy năm bế quan tu luyện giúp cho thực lực của Hồ Phi Nguyệt tăng trưởng thấy rõ, từ Thánh Hoàng cao giai đỉnh phong đã tiến thêm được một bước nhỏ, trở thành một Bán Thánh Tôn cường đại.
Tuy nói là bế quan nhưng nàng vẫn thường xuyên ra ngoài để gặp Tử Phong, nếu không muốn nói là nàng nhớ hắn nên không muốn bế quan quá lâu, vì vậy mà thực lực của Tử Phong nàng nắm rất rõ trong tay.
Hồ Phi Nguyệt đi theo Tử Phong từ lúc hắn mới chỉ là một Tướng cấp võ giả nhỏ nhoi, vậy mà không bao lâu sau thực lực của hắn đã tăng trưởng nhanh tới mức có thể bảo hộ cho nàng, tuy trong lòng vui mừng thay cho hắn nhưng đâu đó cũng có một chút thất lạc, nàng rất nhớ cái cảm giác mình là người bảo vệ cho phu quân a.
Bởi vì trên thực tế thì nhìn thế nào cũng thấy Hồ Phi Nguyệt là một hình tượng nữ nhân mẫu tính đến cực điểm, không phải tự nhiên tất cả người trong nhà đều cực kỳ nghe lời nàng, đương nhiên cũng phải nhắc đến việc tuổi tác của nàng cũng không phải là nhỏ nữa.
Xuất quan xong thì việc đầu tiên Hồ Phi Nguyệt làm đó là tìm kiếm bóng dáng của Tử Phong, nàng càng ngày càng cảm thấy bản thân có chút ỷ lại với hắn, chỉ muốn dính chặt lấy một tấc cũng không rời.
Cơ mà khí tức của Tử Phong lại không hiện hữu ở trong sơn phong, khi nàng hỏi Diệp Ngưng Tuyết thì nhận được câu trả lời rằng Tử Phong đã dẫn đệ tử ra ngoài lịch luyện, nàng không khỏi cảm thấy trống vắng đôi chút.
Hồ Phi Nguyệt sống đã lâu, nhân tình thế thái nàng đã trải qua rất nhiều, nàng cũng hiểu rằng Tử Phong không thể cứ như vậy mà ở mãi một chỗ được, nên là trong lòng có nhớ nhung nhưng nàng vẫn kìm lại, nàng không muốn bản thân trở thành một gánh nặng cho hắn.
Cũng vì thế mà mặc dù đang sống rất yên bình, gần như chẳng phải động tay động chân chiên đấu nhưng Hồ Phi Nguyệt cũng rất cố gắng tu luyện, chỉ mong bản thân có ích cho phu quân của mình.
Nói như vậy thôi chứ nàng cũng đã bế quan mấy tháng rồi, trong lòng cũng vô cùng nhớ cảm giác được Tử Phong ôm ấp, nghĩ đến đây gương mặt tuyệt mỹ của nàng chợt ửng đỏ, miệng khẽ lẩm bẩm
“Giá như mình có thể sinh hài tử cho phu quân…”
Bước tới gần cửa phòng của Tử Phong, Hồ Phi Nguyệt khẽ nhíu mày, bên trong căn phòng vốn đáng lẽ ra không có một ai trong đó cả thì lúc này lại xuất hiện vài tiếng động lạ, tuy nhỏ nhưng không thể qua được thính giác siêu nhạy bén của nàng.
Hồ Phi Nguyệt lướt tới đằng sau căn phòng, vô thanh vô tức mở cửa sổ phía sau ra rồi nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Ngay khi nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong phòng, Hồ Phi Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười, chỉ thấy trước mặt nàng chính là chiếc giường mà Tử Phong hay nằm nghỉ ngơi, lúc này Nhạc Tư Kỳ đang trực tiếp nằm sấp trên đó, cơ thể vặn vẹo giống như rắn nước, từng tiếng hít hà vang lên kèm theo tiếng y phục cọ sát với chăn nệm.
Về sự tồn tại của Nhạc Tư Kỳ thì Hồ Phi Nguyệt đương nhiên nắm rõ, Tử Phong căn bản không hề giấu giếm nàng chuyện gì cả, lẽ đương nhiên nàng cũng biết việc phu quân của mình dùng một vài thứ “đồ vật kỳ quái” ép Nhạc Tư Kỳ trở thành nô lệ của mình, cả việc nữ nô này tu luyện công pháp như thế nào nữa.
Nếu Tử Phong giống như là trụ cột của gia đình thì Hồ Phi Nguyệt chính là người giữ cho cái hậu hoa viên này yên ổn hoà bình, nàng vô cùng chú trọng trong việc điều hoà tâm tình của mọi người, tránh xảy ra xung đột không đáng có.
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, chân lí này dĩ nhiên Hồ Phi Nguyệt hiểu rõ, qua một thời gian dài quan sát thì nàng cũng biết rằng Nhạc Tư Kỳ lúc này đã hoàn toàn quên béng đi việc mình bị ép trở thành nô lệ ngoài ý muốn của bản thân, lúc này dù không có cái “khế ước” gì gì đó mà Tử Phong từng nhắc đến thì hắn có ra lệnh như thế nào thì nữ nhân ngốc này cũng sẽ nhất nhất nghe theo.
Không có nữ nhân nào là không biết ghen, Hồ Phi Nguyệt cũng chẳng phải là ngoại lệ, nhìn thấy phu quân của mình có sức hút lớn như vậy thì nàng vừa có chút tự hào vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng nam nhân ở Huyền Linh đại lục tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hơn nữa tu vi của Tử Phong càng ngày càng cao, đồng nghĩa với việc tỉ lệ sinh ra được hậu đại càng ngày càng thấp, Hồ Phi Nguyệt cũng không phản đối hắn có nhiều nữ nhân, chỉ cần đừng vứt bỏ nàng là được.
Vậy nên biến hoá của Nhạc Tư Kỳ thời gian mấy năm trở lại đây thì Hồ Phi Nguyệt có nhận ra, nhưng nàng cũng không làm ra hành động gì cả, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Nhưng mà cái tên phu quân đầu gỗ của nàng thì lại chẳng thèm đếm xỉa đến Nhạc Tư Kỳ vốn là một đỉnh cấp mỹ nữ, cho đến giờ nữ nô này vẫn còn nguyên tấm thân xử nữ mặc dù thường xuyên tiếp xúc với Tử Phong khiến Hồ Phi Nguyệt chẳng biết phải nói gì nữa.
Nàng thậm chí còn nảy ra ý định trực tiếp lột trần Nhạc Tư Kỳ ra sau đó ném lên giường Tử Phong, nhưng nhớ đến việc hắn ta năm xưa ở ngay bên cạnh chính mình một thời gian dài vẫn có thể kìm nén dục vọng của bản thân đến mức chính nàng còn ngạc nhiên liền không khỏi thở dài, đại khái nếu nàng làm vậy thì đến chín phần là hắn sẽ trực tiếp đá Nhạc Tư Kỳ ra khỏi phòng, một phần còn lại thì cùng lắm hắn sẽ ôm Nhạc Tư Kỳ đi ngủ, không động tay động chân gì cả.
Có một chuyện mà nàng không biết đó là ngày trước Nhạc Tư Kỳ đã làm điều tương tự như vậy, và đúng như những gì Hồ Phi Nguyệt suy đoán, Tử Phong thực sự đã đá Nhạc Tư Kỳ ra khỏi phòng, đến cả chút lửa dục còn chưa kịp nhen nhóm đã tắt rụi.
“E hèm!” Hồ Phi Nguyệt thầm thở dài, sau đó nhẹ nhàng hắng giọng một cái.
Nhạc Tư Kỳ vốn tu luyện công pháp của Âm Dương Thánh Giáo là Cửu Chuyên Càn Khôn, công pháp này về bản chất chính là công pháp song tu, cần đến âm dương giap hợp mới có thể tu luyện đến nơi đến chốn.
Bản thân nàng dựa vào ngộ tính cùng nghị lực của mình, giữ nguyên tấm thân