Trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, Tử Phong đưa cho Diệu Yên một món đồ, đó chính là vỏ cây Ất Mộc mà hắn lấy được từ trưởng lão Cao Tiến của Thuần Thú Tông.
Ất Mộc vốn không phải là thực vật mà là thiên địa linh khí tinh thuần dưới một vài điều kiện đặc thù hình thành dưới dạng một cái cây nhỏ.
Vốn bản thân Ất Mộc không có công dụng gì nhiều, so với khúc củi khô để nhóm lửa cũng chẳng hơn được là bao, nhưng vỏ của Ất Mộc thì khác.
Vỏ Ất Mộc hàm chứa thiên địa linh khí tinh thuần đến cực điểm, so với cực phẩm linh thạch thì chỉ có hơn chứ không kém, khi võ giả muốn sử dụng thì thông qua một loại bí pháp có thể cấy vỏ Ất Mộc vào trong cơ thể.
Công dụng thì không cần phải bàn cãi, ngoại trừ cung cấp một lượng linh lực cực kỳ kinh nhân thì nó còn đẩy mạnh tốc độ chuyển hoá linh khí thiên địa trở thành linh lực, tuỳ vào độ phù hợp thì tốc độ chuyển hoá có thể tăng lên gấp đôi, thậm chí là gấp ba bình thường.
Không chỉ như vậy, bởi vì Ất Mộc vốn hình thành từ thiên địa diễn sinh mà ra, bên trong ẩn chứa đại đạo pháp tắc bổn nguyên, đối với bất kỳ Thánh cấp cường giả nào đều có lợi ích khổng lồ, nhất là Thánh Giai mộc thuộc tính thì công dụng lại càng tăng lên gấp bội.
Diệu Yên là võ giả song linh căn Thuỷ-Mộc với mộc thuộc tính làm chủ đạo, thuỷ thuộc tính phụ trợ, vỏ cây Ất Mộc đối với nàng có tác dụng còn hơn cả cửu phẩm đan dược, kể cả trong số thập phẩm đan dược vốn được coi là thần đan mà Tử Phong có thể quy đổi được từ hệ thống cũng không có mấy loại có thể vượt qua được vỏ cây Ất Mộc.
Vỏ Ất Mộc đối với Thánh Giai thuộc tính khác có thể được coi tương đương với đan dược bát phẩm, nhưng riêng với Thánh Giai mộc thuộc tính thì giá trị có thể so sánh với đan dược thập phẩm, lẽ dĩ nhiên là Tử Phong sẽ dành thứ quý báu này cho Diệu Yên là người duy nhất sở hữu mộc linh căn.
Thực ra thì bản thân hắn hiện tại cũng sở hữu mộc thuộc tính, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cái dạng quái thai như hắn không cần thứ khác hỗ trợ vẫn cứ tăng cấp đều đều, đồ tốt vẫn cứ để người thân sử dụng mới là vương đạo.
Nhạc Tư Kỳ chỉ dùng đan dược thất phẩm, bát phẩm đã có thể tu luyện từ Thánh Giả trung giai một mạch lên đến tận Bán Thánh Hoàng, Diệu Yên vốn là một Thánh Giả cao giai đỉnh phong đã lâu năm, nhận được vỏ Ất Mộc để tu luyện mà còn không vượt qua được bình cảnh mới là chuyện lạ.
Với vỏ Ất Mộc gắn vào trong cơ thể, cùng với rất nhiều đan dược bổ trợ khác được Tử Phong cung cấp, Diệu Yên sau vài năm tu luyện liền trực tiếp phá tan bình cảnh, căn bản không thèm đặt chân vào ngưỡng cửa Bán Thánh Hoàng mà thẳng tiến nhảy một phát lên cấp bậc Thánh Hoàng.
Vốn dĩ đột phá từ Tôn cấp lên đến Thánh cấp thì phải chịu thiên kiếp, từ Thánh Giả lên Thánh Hoàng cũng tương tự, nhưng lôi kiếp ở trong cấp bậc Thánh Giai gần như không có nguy hiểm đối với bản thân người hứng chịu, nói trắng ra thì lôi kiếp này chỉ có tác dụng giống như tẩy lễ cho võ giả, miễn căn cơ ổn định thì không có gì phải lo lắng.
Căn cơ của Diệu Yên thì không cần phải bàn, lôi kiếp đối với nàng cũng chẳng tồn tại bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có điều nàng muốn vượt thiên kiếp thì phải chọn một chỗ khác ngoài Lăng Hư Cung để tấn cấp, bằng không thì mọi người trong Lăng Hư Cung sẽ bị cuốn vào lôi kiếp mất, không những có nguy cơ mất mạng mà còn làm bản thân lôi kiếp trở nên mạnh mẽ thái quá.
Lúc Tử Phong trở về thì cũng là lúc Diệu Yên mới vượt lôi kiếp không lâu, mới quay lại Lăng Hư Cung.
Lúc này ở trong phòng của Tử Phong, Diệu Yên đang giống như một con mèo nhỏ mà rúc vào trong lồng ngực hắn, một bộ dáng không muốn xa rời một chút nào.
“Cảm ơn chàng…” Diệu Yên úp mặt vào ngực Tử Phong, nhẹ giọng nói.
“Vì chuyện gì?” Tử Phong hơi ngạc nhiên.
“Thiếp đã kẹt lại ở bình cảnh Thánh Giả cao giai đỉnh phong không biết bao nhiêu năm rồi, nếu không có chàng thì có lẽ cả đời thiếp cũng không có cơ hội đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng như hiện tại.”
Tử Phong nghe vậy liền cười cười, cánh tay đang ôm lấy Diệu Yên siết chặt thêm một chút.
Ngoại trừ Hồ Phi Nguyệt ra thì Diệu Yên là nữ nhân thứ hai thực sự đem lòng yêu hắn.
Mà vốn dĩ Tử Phong là một nam nhân có tinh thần trách nhiệm cực kỳ nặng, tình một đêm đối với hắn không phải là vấn đề gì lớn, nhưng đã lừa mất trái tim của con gái nhà người ta thì hắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Hơn nữa trong thâm tâm Tử Phong vẫn tồn tại một chút áy náy đối với Diệu Yên, bởi vì khi hắn tiếp cận nàng thì trong lòng tồn tại không ít mưu mô mang tính lợi dụng, về sau hắn lại tình cờ biết được Diệu Yên ngày xưa đã từng có một vết thương lớn trong nội tâm bởi vì bị người mình yêu phản bội, sự áy náy đó lại càng tăng lên gấp bội.
Vậy nên ngay khoảnh khắc Diệu Yên thực sự trở thành nữ nhân của hắn, Tử Phong đã âm thầm thề rằng sẽ đối xử với nàng tốt nhất có thể, tuyệt đối không thể để nàng chịu chút uỷ khuất nào.
Bản thân Diệu Yên thì không biết được đằng sau mọi chuyện còn ẩn giấu những gì, nhưng nàng vẫn là một nữ nhân đã trải qua bao nhiêu nóng lạnh trong cuộc đời, Tử Phong có thực lòng đối xử tốt với nàng hay không thì có thể cảm nhận được.
“Đừng nói mấy lời ơn huệ linh tinh đó, nàng là nữ nhân của ta, không đối tốt với nàng thì ta còn có thể đối tốt với ai.” Tử Phong khẽ hôn lên trán Diệu Yên, nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Yên không khỏi ửng hồng, nàng rất thích cảm giác được Tử Phong yêu thương chiều chuộng như vậy, so với tình cảnh sống như một nữ cường nhân một thân một mình biết bao nhiêu năm qua thì tốt hơn rất rất nhiều, dù bây giờ nàng có muốn rũ bỏ mọi thứ thì cũng muộn rồi, trong thâm tâm nàng cũng biết mình đã hãm sâu vào lưới tình không thể thoát ra được nữa.
“Nhưng mà nữ nhân của chàng cũng đâu phải chỉ có mình thiếp.” Diệu Yên bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn Tử Phong, nháy mắt tinh nghịch nói.
Tử Phong không khỏi á khẩu không biết phải trả lời ra sao, hắn tuy nhiều lúc giống như mộc nhân không biết phong tình nhưng thực tế rất rõ ràng việc bản thân mình có nhiều nữ nhân về căn bản chính là một chuyện không công bằng với mỗi người bọn họ.
Nhìn vẻ mặt Tử Phong méo xệch mà Diệu Yên