Vương Bảo Nhi sau khi trở về liền y theo lời dặn của Tử Phong, giao lại bức thư hắn gửi cho hội trưởng chi nhánh Dong Binh Công Hội ở Tử Tinh Thành sau đó ở nguyên trong nhà của mình tu luyện, từ chối mọi lời mời tham gia nhiệm vụ liệp sát yêu thú hay hộ tống thương đội, chỉ cần liên quan đến Ngoạ Long Sơn Mạch là nàng bỏ qua bằng sạch.
Sự thật Vương Bảo Nhi chọn nghe theo lời khuyên của Tử Phong là một lựa chọn sáng suốt, bởi chỉ mấy ngày sau, nàng có thể nhận thấy tình hình ở trong Tử Tinh Thành biến đổi một cách rõ rệt.
Dong Binh Công Hội đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ ăn mặc giống như nhân viên của Công Hội từ nơi khác đến, thực lực mỗi người đều mạnh mẽ phi thường, chỉ riêng số lượng Tôn cấp thôi nàng cũng đếm được đến hơn ba mươi người, trong đó còn có vài người khí tức âm trầm vô cùng khủng khiếp đến mức trong lòng nàng còn xuất hiện suy nghĩ lớn mật rằng bọn họ chính là Thánh cấp cường giả.
Đồng thời Vương Bảo Nhi cũng nghe ngóng được chỉ trong vòng mấy ngày gần đây, số lượng dong binh chết trong Ngoạ Long Sơn Mạch đột nhiên tăng vọt, hơn nữa xuất hiện rất nhiều báo cáo về việc bắt gặp yêu thú lục giai và thất giai số lượng lớn ở trong đó.
Đến đây thì nàng cũng hiểu được lí do tại sao Tử Phong lại dặn mình tốt nhất không nên tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch nếu còn tiếc mạng của mình, chắc hẳn sắp sửa có chuyện lớn diễn ra.
Nghĩ đến đây Vương Bảo Nhi không khỏi rùng mình, yêu thú cao giai xuất hiện ngày một nhiều như thế này, chẳng lẽ bọn chúng sắp sửa rời khỏi nơi rừng thiêng nước độc, xông ra bên ngoài càn quét nhân loại ư?
Nhưng xét lại thì chuyện này quá mức khó tin, bao lâu nay yêu thú cường đại nghịch thiên vẫn ở yên trong Yêu Thú Sâm Lâm, tuy thù ghét nhân loại nhưng không đến nỗi khơi mào chiến tranh, vả lại Tử Phong chỉ dặn nàng không được tiến vào Ngoạ Long Sơn Mạch chứ không nói là phải bỏ chạy thật xa, đoán chừng việc yêu thú xâm lăng sẽ không xảy ra.
Còn về vấn đề tại sao Tử Phong tiền bối lại biết được chuyện này sẽ diễn ra thì nàng căn bản không quan tâm, sống lăn lộn trong giang hồ lâu cũng đã dạy nàng một bài học, bản thân chỉ nên tham dự vào những chuyện vừa sức mình, những chuyện thuộc về cường giả cao tầng đứng ở đỉnh kim tự tháp như Tử Phong thì mình tốt nhất không nên tham gia, người ta có lòng nhắc nhở mình đã là tốt lắm rồi, về điểm này Vương Bảo Nhi vẫn tự biết chừng mực.
-----------------------------------
“Sư phụ, ngài bảo Vương tỷ tỷ gửi thư gì cho hội trưởng Dong Binh Công Hội vậy?” Trần Duệ toàn thân trông không khác gì mớ giẻ rách vừa ngồi gặm cá nướng giống như người chết đói cả tháng trời, vừa hỏi.
“Hắn ta chỉ là hội trưởng một chi nhánh của Dong Binh Công Hội mà thôi, không phải là hội trưởng Dong Binh Công Hội, nếu thực sự là cái tên hội trưởng thần bí đó thì chắc ta không chịu nổi một cái tát của hắn ta đâu, đấy là ta đoán thế, dù sao thì thế lực cao tầng của công hội vẫn là một chuyện bí ẩn.
Còn về bức thư, chỉ là một lời cảnh báo của ta đến Tử Tinh Thành mà thôi.” Tử Phong nói.
“Cánh báo ư?”
“Con không nhận ra Ngoạ Long Sơn Mạch có gì đó khác lạ à?” Tử Phong hỏi ngược lại.
“Con biêt con biết!! Số lượng yêu thú cao giai nhiều một cách bất thường đúng không ạ?” Nạp Lan Yên Nhiên nhanh nhảu nói.
“Đúng thế, tình hình của Tử Tinh Thành mấy năm nay có tác động đến Ngoạ Long Sơn Mạch như thế nào thì trước kia ta đã giải thích cho hai con, nhưng kể cả như vậy thì việc có thể bắt gặp không chỉ một, mà đến bốn đầu thất giai yêu thú ở ngay phía bên ngoài Yêu Thú Sâm Lâm đã là chuyện lạ chứ đừng nói đến bọn chúng còn chạy ra tận Ngoạ Long Sơn Mạch.” Tử Phong gật đầu nói.
“Ủa, sao lại là bốn, hôm trước chúng ta mới chỉ gặp được Bạch Cốt Chi Chu, Tứ Tí Thạch Hầu và Kim Lôi Thần Ưng thôi mà?” Trần Duệ nghi hoặc nói.
“À, chuyện này các con không biết, nhưng thực tế thì lúc ta chuẩn bị đập chết con khỉ kia thì đầu yêu thú thất giai thứ tư xuất hiện, nhờ đó là mà ta đại khái biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Lúc đó một đầu Thiên Cự Lộc thất giai cao cấp đã xuất hiện, ngăn cản ta đem con khỉ kia nướng thành than, sau đó bọn ta đã có một cuộc trò chuyện nho nhỏ.”
“Thất giai cao cấp!!” Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên đồng thanh hô lên.
“Yên tâm đi, đầu Thiên Cự Lộc đó cũng đã bị thương rất nặng rồi, đại khái thì cũng chỉ đánh ngang tay với ta, không có gì phải lo lắng cả, chủ yếu đó là nội dung cuộc trò chuyện của bọn ta.” Tử Phong phất tay một cái, từ bên dưới lòng sông văng lên mấy con cá tươi vẫn còn đang giãy đành đạch, hắn vô cùng thành thạo cạo vảy, bỏ ruột, ướp gia vị sau đó đem nướng, vừa làm vừa nói.
“Bên trong Yêu Thú Sâm Lâm đang có một bộ tộc yêu thú hùng mạnh làm loạn, đánh đuổi rất nhiều yêu thú cao giai ra khỏi địa bàn lãnh thổ của mình, vậy nên bọn chúng mới không còn cách nào khác phải tìm chỗ trú chân mới, giống như Ngoạ Long Sơn Mạch này chẳng hạn.”
“Vậy bức thư sư phụ gửi chính là…” Trần Duệ nghe thế liền hiểu ra được vấn đề.
“Ừ, ta chỉ đơn giản gửi thư báo lại rằng sắp tới đây sẽ có khoảng chục đầu thất giai cùng với rất nhiều yêu thú cao giai khác đến Ngoạ Long Sơn Mạch sinh sống, kêu bọn hắn hạn chế ra vào Ngoạ Long Sơn Mạch kẻo xủi xẻo bỏ mạng mà thôi, chắc khoảng chừng nửa năm thì mọi thứ mới tạm gọi là yên ổn được.”
“Hì hì, sư phụ nói đơn giản như thế không sợ người của Dong Binh Công Hội hiểu lầm rằng yêu thú chuẩn bị xông ra càn quét Tử Tinh Thành hay sao?” Nạp Lan Yên Nhiên cười nói.
“Kệ bọn hắn thôi, ta có lòng tốt báo trước đã là nể mặt lắm rồi, dù sao thì chuyện đó cũng không liên quan đến chúng ta.” Tử Phong nhàn nhã nói.
“Nói như vậy thì chẳng phải ở trong Ngoạ Long Sơn Mạch lúc này rất nguy hiểm hay sao, vì cớ gì sư phụ lại bắt bọn con phải quay lại