Nơi ở của các Tôn Giả là cấm khu không cho phép người ngoài ra vào, đương nhiên cái gọi là cấm khu ở đây cũng chỉ là tương đối, ít nhất thì một số người có thân phận đặc biệt vẫn có thể tiến vào, tiêu biểu nhất đó là trưởng lão nội môn.
Nhưng mà trưởng lão nội môn trên danh nghĩa là được phép tiến vào, nhưng đa phần trừ khi có việc khẩn cấp, bằng không thì chẳng ai muốn đi vào trong đó cả.
Các vị Tôn Giả có phân lượng cực lớn ở trong Lăng Hư Cung, kể cả tông chủ Lăng Chấn Hạo cũng phải nể mặt vài phần, những nhân vật như vậy nếu có thể làm quen thân thiết thì đối với tiền đồ của bất kì ai cũng có ích lợi rất lớn, cả đệ tử thông thường hay trưởng lão cũng như nhau.
Lí do những trưởng lão nội môn thà rằng làm bạn với mấy vị thái thượng trưởng lão già như gốc cây cổ thụ nhăn nheo còn hơn làm quen với mấy vị Tôn Giả, đó là bởi vì bọn họ tất cả đều là một lũ biến thái.
Người ta vẫn hay nói lắm tài nhiều tật, bản thân các Tôn Giả tu vi thông thiên là một chuyện, thiên phú của bọn họ cũng thuộc hàng đỉnh cấp trong số các thiên tài, có chút lập dị cũng không phải là chuyện gì to tát.
Vấn đề nằm ở chính chỗ đó, các vị Tôn Giả nếu dùng từ lập dị để hình dung thì vẫn còn thiếu chút phân lượng, nói thẳng ra thì phải gọi bọn họ là một lũ biến thái bệnh tật.
Đương nhiên biến thái ở đây không liên quan đến mấy chuyện dâm ô nam nữ này nọ, nhưng mà trên dưới Lăng Hư Cung đều đồng ý một việc, ngoại trừ khi xử lí công chuyện, thần kinh của mấy vị Tôn Giả đều không được bình thường, nói khó nghe một chút thì có vẻ như họ bị thiếu mất mấy sợi dây thần kinh quan trọng nào đó.
Lấy ví dụ như Mai Tôn Giả, lúc bình thường khi xử lí nội vụ ở Dược phong, nàng là một con người làm việc rất có trách nhiệm, gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ đâu vào đấy không thể tìm ra được một lỗi nhỏ.
Nhưng mà ngay khi bỏ qua công chuyện, Mai Tôn Giả trực tiếp biến thành một “nhà khoa học điên” siêu cấp, sẵn sàng đem chính cơ thể mình ra để thử dược, gần đây thì trực tiếp coi Tử Phong như chuột bạch phiên bản bất tử.
Đấy là Mai Tôn Giả vẫn được coi là người bình thường nhất trong số các Tôn Giả, có vị Tôn Giả khác cực kỳ thích nghiên cứu khôi lỗi, trong nhà tràn ngập các thể loại khôi lỗi đủ mọi loại hình dáng cùng chức năng, thậm chí còn nảy ra ý tưởng biến người sống thành khôi lỗi rồi thí nghiệm đủ kiểu, bước chân vào nhà của vị Tôn Giả này mà không cẩn thận có khi bị khôi lỗi thủ vệ được sắp xếp khắp nơi chặt ra thành mười tám khúc cũng là chuyện bình thường.
Một vị Tôn Giả khác thì vô cùng hiếu sát, không phải là dạng cuồng nhân nghiện chiến đấu, mà đúng hơn là nghiện giết người, chỉ cần có thể giết người thì dù giết theo kiểu nào cũng có thể làm hắn ta thoả mãn, đã có lần tông chủ Lâm Chấn Hạo phải nói chuyện riêng với vị Tôn Giả này về vấn đề giết chóc lung tung đó, nhưng đổi lại là một hồi đánh nhau long trời lở đất, ai thắng ai thua thì không bàn đến, chỉ biết là từ đó về sau tông chủ tuyệt nhiên không đặt chân đến chỗ của vị Tôn Giả đó một lần nào nữa.
Đó chỉ là những ví dụ “nhẹ nhàng” nhất về độ thần kinh của mấy vị Tôn Giả, cũng không có gì kì lạ khi hết mười vị trưởng lão thì mười một người không bao giờ có hứng thú làm quen với bất kì vị Tôn Giả nào, ai mà biết được mấy vị đại năng tu vi thông thiên đó dở chứng lúc nào nữa, cứ né xa cho lành.
Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, đương nhiên ngoại lệ ở đây cũng chỉ có một người đó là Tử Phong.
Trong con mắt người ngoài thì hắn cũng chính là một tên biến thái bệnh tật cần phải tránh xa, theo lí thuyết mà nói thì hắn và mấy vị Tôn Giả sẽ cực kỳ hợp với nhau.
Và ngạc nhiên thay, hay đúng hơn là chẳng ngạc nhiên mấy, Tử Phong cực kỳ được lòng mấy vị Tôn Giả “chập mạch” này.
Bỏ qua việc tất cả các vị Tôn Giả đều biết Tử Phong là một Thiên Ma, thì những gì hắn làm và cách thức thực hiện của hắn suốt những năm qua khiến các vị Tôn Giả cảm thấy “thân thiết”, nếu không muốn nói là giống như tìm thấy “đồng loại” của mình, hắn cũng là một trong số ít người có thể tiến vào trong cấm khu thuộc về các vị Tôn Giả một cách thoải mái nhất.
Đương nhiên đó chỉ là chuyện bên lề, bởi ngày hôm nay Tử Phong không đến khu vực đó, đúng hơn mà nói thì hắn đang bị gọi đến một nơi mà hắn chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ bị gọi đến.
Nghị sự đường, nơi cao tầng Lăng Hư Cung tụ tập với nhau và đưa ra những kế hoạch hay quyết định trọng đại đến toàn thể tông môn, cũng là nơi được dùng để tiếp khách, nhưng không phải khách nhân thông thường, chỉ có khách quý có thân phận cực cao mới có thể được tiếp đón ở đây.
Tử Phong bị gọi đến sảnh nghị sự đường với lí do là “hỗ trợ tiếp khách”, cái lí do không đầu không đuôi này khiến hắn khó hiểu một trận bởi người trực tiếp cho gọi hắn là tông chủ Lâm Chấn Hạo.
Nếu không tính đến tồn tại huyền thoại như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương hay là lão tổ tông của Lăng Hư Cung, Lâm Chấn Hạo chính là người duy nhất ngoài những Tôn Giả biết được bí mật thân phận của hắn.
Tông chủ Lâm Chấn Hạo hẳn biết rất rõ việc bảo Tử Phong đi tiếp khách theo kiểu ngoại giao không khác gì bắt chó đi cày, thà bảo hắn đi diệt thêm mấy cái tông môn nhất lưu nữa có khi còn hợp lý hơn.
Nhưng mà mệnh lệnh là mệnh lệnh, Tử Phong dù có hình tượng kiệt ngạo bất tuân trong mắt người khác thì cũng không thể làm bừa được, cực chẳng đã hắn đành phải vác xác tới nghị sự đường.
Vừa mới tới nơi, khiến Tử Phong ngạc nhiên đó là toàn bộ các vị Tôn Giả đều có mặt ở đây.
Sở dĩ hắn ngạc nhiên là bởi vì trong vấn đề ngoại giao với thế giới bên ngoài, các vị Tôn Giả tuy tu vi cao nhưng không phải là nhân tuyển tốt nhất, so ra thì còn kém xa những lão hồ ly già đời trong số các thái thượng trưởng lão, những Tôn Giả về mặt tính chất cũng có phần giống với chính hắn, vũ lực thì được nhưng tiếp khách thì không a.
Ấy vậy mà ở đây lại không hề có bóng dáng vị thái thượng trưởng lão nào cả, tất cả đều là Tôn Giả, hiển nhiên cũng được gọi đến đây để tiếp khách giống như hắn.
Nhưng mà phải để Tôn Giả ra mặt thì cái dạng “công nhân viên chức” không cao không thấp như hắn đến đây được cái tích sự gì chứ, tại sao lại phải cất công cho người gọi hắn tới đây?
Ngay khi nhìn sang một bên, Tử Phong đã có ngay cho mình câu trả lời.
Chỉ thấy ở hàng ghế ngồi dành cho khách nhân, có ba thân ảnh đang ngồi ở đó, bỏ qua trung niên nhân tóc muối tiêu đang ngồi mân mê cái quạt xếp trong tay ra thì hai người còn lại hắn cực kỳ quen thuộc.
Đúng thế, hai người đó là “người quen” của hắn, quan hệ đôi bên “thân thiện” tới mức cách đây một thời gian ngắn hắn đã từng suýt giết chết một trong hai người, đó chính là nữ tử có tu vi Thánh Hoàng mà hắn gặp ở Thiên Nguyên Cổ Giáo cùng với gia gia của nàng, một cường giả Thánh Tôn.
“Tử Phong, đến rồi à, vào đây đi, mấy vị khách quý của chúng ta nói rằng trước kia đã từng có cơ hội may mắn được tiếp xúc với cậu nên hiện tại muốn gặp lại.” Lâm Chấn Hạo nhìn thấy Tử Phong đến liền cười nói, ra hiệu cho hắn bước vào.
Tử Phong không ngờ hai người này lại trực tiếp đến tận nơi này, phải đến quá nửa chính là kịch bản hưng sư vấn tội thường thấy, hơn nữa khiến hắn phải dè chừng đó là trung niên nhân đang ngồi bên cạnh lão giả Thánh Tôn kia.
Phân Tích Nhãn của hắn hiện tại đã trở thành Chân Phân Tích Nhãn, về cơ bản chính là kết quả của sử dụng Chân Dạng – Phân Tích Nhãn nhưng chỉ cần kích hoạt một kỹ năng là đủ, về phương diện tác dụng thì tuyệt đối cường hãn hơn trước rất nhiều.
Vậy mà khi hắn theo thói quen dò xét trung niên nhân kia, toàn bộ thông tin hắn có được chỉ là những dấu hỏi to đùng, tu vi không rõ, chỉ số không rõ, trạng thái hiện tại không rõ, mật độ linh lực không rõ, ngoại trừ việc chủng tộc của y là con người ra thì Tử Phong không thể thu được một chút thông tin nào cả.
Tạo ra kết quả như thế này thì chỉ có hai trường hợp, đối phương hoặc là người bình thường, hoặc là siêu cấp cường giả, đương nhiên hắn biết được truyền thống của tiểu thuyết ra sao, chỉ có thể là trường hợp thứ hai chứ không thể khác đi được.
Nhận ra điều này, hắn lại càng trở nên cẩn thận hơn nữa, đối phương đến mang theo trợ lực