Lông tóc trên người Tử Phong dựng đứng hết cả lên, hắn có cảm giác giống như đang bị ánh mắt của một đầu thượng cổ hung thú nhìn chằm chằm vào, trực giác báo hiệu cho hắn về một mối nguy hiểm cực kỳ khủng khiếp.
Hắn cố bình tâm lại, vô cùng lễ phép quay về phía trung niên nhân, hành lễ nói
“Đã để cho ngài chê cười rồi, ta tên Tử Phong, là Thanh Long thập thất trưởng lão của Lăng Hư Cung, về tuổi tác thì cũng chỉ là bậc tiểu bối, còn phải học tập Thánh Địa các ngài nhiều lắm.”
Nhìn bộ dáng hành lễ nhưng không kiêu ngạo cũng không xu nịnh của Tử Phong, ánh mắt của trung niên nhân trở nên nghiền ngẫm, một lát sau mới quay sang nói
“Tiểu tử Lâm Chấn Hạo, xem ra ngươi cũng có con mắt nhìn người đấy, nhân tài như thế này kể cả trong Thánh Địa cũng hiếm có, tương lai của Lăng Hư Cung cũng tươi sáng đấy chứ.”
“Cảm tạ Diễm Quang Đế Quân đã khen ngợi, thập thất trưởng lão tuổi đời còn trẻ, nếu có làm ra hành động gì thất lễ thì cũng mong Đế Quân lượng thứ cho.” Lâm Chấn Hạo cười nói.
Tử Phong ở một bên không khỏi giật mình, có thể thẳng thừng gọi tông chủ của một nhất lưu thế lực như Lăng Hư Cung hai chữ “tiểu tử” mà người bị gọi là Lâm Chấn Hạo đến cả một chút phật ý cũng không có, thậm chí trong lời nói còn ẩn ẩn có cảm giác như là đang lấy lòng đối phương, xem ra thân phận của trung niên nhân này không đơn giản chỉ là cao tầng của Thái Diễn Thánh Địa.
Một điều nữa đó là Lâm Chấn Hạo gọi trung niên nhân là Diễm Quang Đế Quân chứ không gọi tên họ như bình thường, Tử Phong biết rằng một võ giả bình thường chẳng bao giờ có danh hiệu, còn nếu sở hữu một danh hiệu thì người đó phải là tồn tại huyền thoại, giống như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương, nhưng danh hiệu Đế Quân chỉ để dành cho bậc đế vương, mà hiển nhiên đế vương nhân gian không có chút phân lượng nào đối với võ giả cả, có thể có được danh hiệu Đế Quân chứng tỏ trung niên nhân này không chỉ có tu vi thông thiên mà thân phận cũng cực kỳ cao quý.
“Ha ha, trông ta giống một người hẹp hòi như thế hay không, ta cũng như tiểu tử nhà người cũng đều đã từng trải qua thời kì tuổi trẻ mông muội, chuyện đó thì ta có thể thông cảm được mà.” Diễm Quang Đế Quân cười nói.
“Đế Quân cứ nói đùa, sao ta lại dám mang bản thân mình ra so sánh với ngài được cơ chứ.
Tử Phong còn không cảm tạ Đế Quân rộng lượng đi chứ.” Lâm Chấn Hạo nói.
“Cảm tạ này nọ thì không cần, nhưng mà tiểu tử nhà ngươi cũng thú vị đấy, mau lấy ghế mà ngồi xuống đi, cứ đứng mãi như vậy thì sao được.” Diễm Quang Đế Quân ngả người ra tựa lưng vào ghế ngồi, dùng một ánh mắt thú vị nhìn Tử Phong.
Thấy cái thái độ giống như đây là hậu hoa viên nhà mình tuỳ ý ra lệnh, hơn nữa những người xung quanh tuyệt nhiên không có một chút phản ứng nào, Tử Phong âm thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn nói lời cảm tạ như bình thường.
Còn đang nhìn thử xem còn chỗ nào khả dĩ có thể ngồi xuống hay không, hắn nhìn thấy Mai Tôn Giả đang vẫy tay với mình, sau đó chỉ vào cái ghế không ngay bên cạnh nàng.
Tử Phong bước tới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp ngồi yên vị thì đã thấy một bàn tay chọc chọc vào sau lưng mình.
Khẽ cảm nhận một chút, hắn nhận ra bàn tay đó là của Mai Tôn Giả, đang lợi dụng khóc khuất tầm nhìn của mấy người Thái Diễn Thánh Địa mà chọc vào lưng hắn.
Mai Tôn Giả có thể nói là Tôn Giả duy nhất thực sự thân cận với hắn, Tử Phong chớp mắt mấy cái sau đó rất tự nhiên đưa tay ra sau lưng nắm lấy bàn tay nàng, ngón tay vẽ loạn lên lòng bàn tay mềm mại đó.
Sắc mặt Mai Tôn Giả chợt trở nên cổ quái, ánh mắt hơi có chút nhìn ngang liếc dọc, nhưng vẫn để yên cho Tử Phong nắm lấy tay của mình.
Đừng hiểu lầm, không phải hai người đang dở trò chim chuột gì một cách bí mật, chỉ đơn giản là Tử Phong đang viết lên trên lòng bàn tay của Mai Tôn Giả mà thôi, dù sao thì ở đây cũng toàn là cường giả nhất lưu, với cái tu vi không đầu không đuôi của hắn mà truyền âm thì chẳng khác gì trực tiếp mở miệng ra nói, hoàn toàn không có chút bí mật.
“Mai Tôn Giả, những người kia có thân phận chi tiết là gì?” Tử Phong hỏi.
“Như tông chủ đã nói, bọn họ đều đến từ Thái Diễn Thánh Địa, chi tiết thì không tiện nói, kia là Đổng lão, một thái thượng trưởng lão của Thánh Địa, tu vi Thánh Tôn cao giai sơ đoạn, hơn ta một tiểu cảnh giới.
Còn kia là cháu gái của lão Đổng Thiến Thiến, là một cường giả trẻ tuổi của Thái Diễn Thánh Địa khá nổi danh, tu vi Thánh Hoàng trung giai.
Ta không biết trước kia cậu có xích mích gì với bọn họ, nhưng tốt nhất là không nên gây thù chuốc oán với Thánh Địa, không một thế lực nào trong thiên hạ muốn làm kẻ địch của Thánh Địa cả.” Mai Tôn Giả trả lời.
Qua lời nói và hành động của mọi người thì Tử Phong cũng có thể đại khái đoán được Thái Diễn Thánh Địa về mặt cấp bập mà nói còn cao hơn cả Lăng Hư Cung, đối với cảnh báo của Mai Tôn Giả thì không có gì phải ngạc nhiên hết, hắn tiếp tục viết lên tay nàng.
“Thế còn người còn lại, Diễm Quang Đế Quân là ai, tại sao lại có danh hiệu Đế Quân?”
Mai Tôn Giả chỉ đơn giản viết vào lòng bàn tay của Tử Phong bốn chữ, nhưng bốn chữ này trực tiếp khiến mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo hắn
“Linh Đế cường giả!”
Vẫn nói Thánh cấp là chí cường giả trong thiên hạ, nhưng Thánh Giai không phải là cảnh giới cuối cùng, ở trên Thánh Giai vẫn còn thêm ba đại cảnh giới nữa, đó là Thiên Tôn – Linh Đế - Bán Thần.
Tử Phong tự thân là một Thánh Giai cường giả, tuy mới chỉ là Thánh Hoàng, tiểu cảnh giới thứ hai trong số bốn tiểu cảnh giới của Thánh Giai, nhưng hắn cũng có thể hiểu được sự cường đại của Thánh cấp võ giả.
Chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới ở tầng thứ này cũng là cách biệt giữa trời với đất, một Thánh Tôn cường giả dù vừa mới đột phá cũng có thể miểu sát bất kỳ Thánh Hoàng võ giả nào không chút khó khăn, chỉ là bốn tầng thứ cấp Thánh đã tồn tại khoảng cách lớn như vậy, hắn chẳng thể tưởng tượng được chênh lệch giữa Thánh Giai và Thiên Tôn chí cường giả ra sao nữa.
Nhưng nếu so sánh một Thánh Giai với Linh Đế cường giả thì sao? Phép so sánh như vậy không ai nghĩ tới cả, bởi vì vốn dĩ cả hai không bao giờ được dùng để so sánh với nhau cả.
Không một ai đem Thánh Giai và Linh Đế lên cùng một bàn cân cả, chênh lệch quá lớn giống như đặt một cọng tóc đối trọng với một quả núi khổng lồ chọc trời, khi sự cách biệt đã không còn có thể đong đếm nữa thì không ai nghĩ đến việc so sánh hai thứ đó cả.
Nếu một Thiên Tôn cường giả có thể dùng một hơi thở khiến nhân vật huyền thoại như Ảnh Ma Tôn Giả Lâm Tiêu Dương chết đến hơn mười lần, thì đối với Linh Đế cường giả, Thiên Tôn võ giả cũng chỉ tương đương một con kiến, đến tư cách lọt vào mắt cũng không có.
Lão tổ Lăng Hư Cung là một Thiên Tôn cường giả, chuyện này đối với cao tầng Lăng Hư Cung không phải là bí mật gì, Tử Phong cũng biết rõ chuyện này.
Nhưng lão đầu tử đó so với trung niên nhân trước mặt thì không khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ cần Diễm Quang Đế Quân đó lật tay một cái là thừa đủ để san cả cái Lăng Hư Cung này thành bình địa, không một ai có thể sống sót.
Hiểu được điều này, Tử Phong cuối cùng