Trong lúc Tử Phong đang làm loạn ở trên khán đài, ở bên dưới nơi các đệ tử tham gia tỉ thí đang tập trung, Trần Duệ nhìn sư phụ của mình ở trên đó, hai mắt không khỏi giật giật, tuy không rõ là chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn Tử Phong bị Mai Tôn Giả gõ đầu mấy cái, hắn không khỏi thở dài một tiếng, sư phụ cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách là hơi bị quái gở, thích gây chuyện lung tung.
“Xin chào sư đệ.” Một giọng nói vang lên khiến Trần Duệ giật mình nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy đứng đó chính là đệ tử chân truyền của Bạch Nghiệp phong chủ Thanh Long phong, Vũ Long.
Hắn đương nhiên biết người này là ai, nhưng mà Trần Duệ mới chỉ trở thành đệ tử của Lăng Hư Cung hơn nửa năm, chẳng quen biết mấy người, tự nhiên bị bắt chuyện hắn cũng thấy hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
“Chào buổi sáng sư huynh.”
“Chuẩn bị tốt cả rồi chứ, có nắm chắc sẽ dành phần thắng không?” Vũ Long cười nói.
“Đệ không biết, ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh cả, đệ chỉ có thể mong bản thân có thể làm tốt để không khiến sư phụ mất mặt là được.” Trần Duệ lắc đầu nói.
“Yên tâm đi, ta tin rằng dù sư đệ có gặp thất bại thì cũng không khiến thập thất trưởng lão mất mặt đâu, dù sao thì cũng không có mấy người ở đây có thể so sánh với người đã lọt được vào thập cường như đệ đâu.” Vũ Long vỗ vai Trần Duệ, giọng điệu thập phần thân thiết.
Trần Duệ không nói gì, chỉ hướng ánh mắt lên lôi đài, thầm nghĩ vị sư huynh này căn bản không biết bình thường sư phụ nghiêm khắc ra sao, lọt vào danh sách thập cường cũng chẳng có gì đáng kể, ít nhất hắn phải thắng thêm vài trận nữa thì mới được.
“Biểu ca, vị tiền bối ngồi bên cạnh sư phụ là ai thế?” Nạp Lan Yên Nhiên bất ngờ hỏi.
Trần Duệ còn chưa kịp trả lời thì Vũ Long đã lên tiếng trước
“Sư muội nhập tông chưa lâu nên không biết, đó là Mai Tôn Giả, một trong số những Thánh Tôn cường giả lợi hại nhất của Lăng Hư Cung chúng ta đó.”
“Trông sư phụ có vẻ thân thiết với ngài ấy nhỉ?” Nạp Lan Yên Nhiên lơ đãng nói.
“Đệ tử như chúng ta không nên bàn chuyện của các tiền bối ở sau lưng như vậy đâu.
Nhưng mà nói nhỏ cho hai người biết, ta nghe nói giữa Mai Tôn Giả và thập thất trưởng lão hình như có quan hệ mờ ám nào đó đấy, hai người bọn họ đúng là gần gũi với nhau thật.” Vũ Long làm ra vẻ thần bí nói.
Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền đầy hứng thú quan sát sư phụ và Mai Tôn Giả trên khán đài, trong khi đó thì Trần Duệ lại nghĩ ngợi sâu xa hơn.
Hắn biết được sư phụ mình rất mạnh, nhưng ở trong một tông môn đỉnh cấp như Lăng Hư Cung, thực lực của Tử Phong cũng chỉ có thể xếp ở hạng trung đẳng trong cao tầng, có uy quyền lớn lao như hiện tại là một chuyện lạ, trước kia hắn vẫn thắc mắc chuyện này nhưng hiện tại không còn nữa, chỉ cần nhìn vào sự thân thiết giữa Mai Tôn Giả và sư phụ hắn, rất dễ để đoán được Tử Phong chắc là có hậu đài chống lưng ở đằng sau.
Đương nhiên chuyện này chỉ là bản thân Trần Duệ suy đoán, chứ không có căn cứ gì cả, sư phụ hắn thường không nói nhiều về bản thân, còn những gì hắn tìm hiểu được thì thân thế của Tử Phong vẫn còn rất nhiều ẩn số.
Nếu Tử Phong mà biết được những gì đồ đệ của mình đang nghĩ thì hắn sẽ ngửa mặt lên song song với bầu trời mà tự hào về bản thân, cái kế hoạch “vị sư phụ thần bí cường đại” thành công một cách xuất sắc ngoài dự kiến a.
Rút thăm bắt cặp rất nhanh đã được hoàn thành, để đảm bảo tính công bằng, chính tay tông chủ Lâm Chấn Hạo sẽ thực hiện việc đó, Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng đã biết được đối thủ cuẩ mình là ai.
Bởi vì chẳng quen biết ai ở trong Lăng Hư Cung, với cả hai thì đối thủ nào cũng như nhau cả, không có gì phải lo lắng, cũng may đó là theo như kết quả rút thăm thì hai người không phải trực tiếp đối đầu với nhau ngay vòng đầu.
Đối thủ đầu tiên của Trần Duệ là một đệ tử của Huyền Vũ phong, tu vi Vương cấp bát phẩm, ngay khi được xướng tên, cả hai liền tung mình nhảy lên lôi đài, nghiêm túc đánh giá lẫn nhau.
Trần Duệ dò xét đối thủ của mình, tuy nhận ra đối phương kém mình một tiểu cảnh giới nhưng hắn vẫn không dám coi thường, lôi đài tỉ thí nghiêm cấm sử dụng trợ lực ngoại thân như cấm khí hay phù lục, nhưng cũng không có gì đảm bảo đối phương không sở hữu bí pháp nghịch thiên nào đó cho phép chiến đấu vượt cấp, sư phụ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại rằng bất kể kẻ địch ra sao vẫn luôn phải tung toàn lực khi đánh nhau.
Bản thân Trần Duệ cũng đã được tự thân trải nghiệm lợi ích của việc sử dụng toàn lực khi chiến đấu, khi còn ở Ngoạ Long Sơn Mạch, rất nhiều lần hắn có thể xử lí dễ dàng yêu thú đối địch, đôi khi cả võ giả dong binh cùng cảnh giới, chỉ để đến cuối cùng sư phụ hắn chỉ ra rằng đa phần đều có tuyệt chiêu áp đáy hòm nhưng còn chưa kịp dùng đã bại trận, hắn có thể chiến thắng dễ dàng cũng chỉ nhờ một lời khuyên đơn giản như thế.
Linh lực trong người Trần Duệ dâng trào, cơ bắp trên người hắn căng cứng sẵn sàng làm ra hành động bất kì lúc nào, cả người nhìn bên ngoài không thấy có gì khác biệt nhưng bên trong hắn đã sẵn sàng để tốc chiến tốc thắng ngay lập tức.
Khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên từ phía trọng tài, tên đệ tử của Huyền Vũ phong ngay lập tức xông lên, hai tay bắt ấn quyết, trên người toả ra hào quang ánh sáng chói lọi che mắt người đối diện, đây chính là một môn vũ kỹ thân pháp khá là lợi hại của Lăng Hư Cung, chuyên dành cho Quang thuộc tính võ giả tu luyện.
Nhưng mà Trần Duệ vốn đã chuẩn bị kỹ càng, hắn hành động còn nhanh hơn, ngay khi đối phương vừa mới di chuyển, trong đầu hắn liền tính toán vị trí di động của đối thủ, trong chớp mắt cả người hắn giống như đạn pháo lao thẳng trực diện vào vị trí mà tên đệ tử kia đang di chuyển đến, căn bản mặc kệ luồng ánh sáng mạnh mẽ khiến đôi mắt đau nhức, hắn mở rộng thần thức của mình ra, trong khoảnh khắc cảm nhận được vật cản, Trần Duệ bất kể là mình đụng phải cái gì, bàn tay xoè rộng tung ra một chưởng.
Tên đệ tử của Huyền Vũ phong cũng không phải người bình thường, tốc độ di chuyển và thi triển vũ kỹ của hắn cực nhanh, kể từ lúc cơ thể hắn cử động cho đến lúc phát ra quang mang chói loà chỉ chưa đến một giây, nhưng đối thủ của hắn lại là Trần Duệ.
Trần Duệ không có thế mạnh về lực lượng cũng như sức bền, nhưng lại có thiên phú về tốc độ cũng như bản năng công kích sắc bén, đây cũng là hai thứ mà Tử Phong tập trung khai thác khi huấn luyện cho hắn.
Trần Duệ nhanh hơn một bước, trước khi đôi mắt bị phế bởi thứ ánh sáng kì dị kia, hắn đã bắt kịp đối phương, bàn tay ngưng tụ kình khí sau đó phóng ra một chưởng, trực tiếp đập mạnh vào bụng đối thủ của mình.
Kình khí phóng ra xuyên qua hộ thể cương khí của tên đệ tử Huyền Vũ phong, va chạm rất mạnh vào nội tạng bên trong, cả người hắn ngay lập tức văng mạnh ra đằng sau, vũ kỹ vừa mới thi triển đã bị ngắt quãng, căn bản không có thời gian để có thể tiếp tục biến chiêu.
Đối thủ bay ra đằng sau đập người vào màng chắn của võ đài sau đó dội ngược lại, Trần Duệ không cho đối phương có cơ hội thở dốc, linh lực trong người hắn tuôn trào như biển khơi dậy sóng, cả người hoá thành một cái bóng mờ tiếp cận đối phương lúc này đang trên đà bị bật ngược trở lại lôi đài, một tay vươn ra bắt được vai của đối phương, tay còn lại nắm lấy cổ tay, sau đó một chân gạt xuống, xoay người dùng một đòn vật nện mạnh đối thủ xuống mặt đất.
Tên đệ tử của Huyền Vũ phong cảm thấy ruột gan bên trong bụng vặn xoắn lại trong đau đớn, còn chưa kịp ổn định lại thân hình thì vai và tay đã bị hai gọng kìm bắt lấy, sau đó cả người mất thăng bằng bay lên không trung sau đó đập thật mạnh xuống nền đất.
Cú va chạm