Bên dưới lôi đài, đã đến lượt của Nạp Lan Yên Nhiên, đây chính là trận đấu đầu tiên của nàng, đối thủ của nàng là một nam đệ tử của Bạch Hổ phong, tu vi không hề kém cạnh, một võ giả Vương cấp cửu phẩm.
Ngay khi lên đài, nam đệ tử này dùng một ánh mắt bất thiện nhìn Nạp Lan Yên Nhiên một lượt từ đầu tới chân, thậm chí cả sau khi trọng tài đã ra hiệu bắt đầu trận đấu, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, một hồi lâu sau đột nhiên nói
“Vị sư muội này….ta nhìn có vẻ lạ mặt, mới gia nhập tông môn chăng?”
“Sư huynh nói đúng, muội là một trong những đệ tử may mắn nhập tông đợt trước, kính mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Nạp Lan Yên Nhiên lễ phép nói.
“Chỉ giáo thì không dám, cơ mà ta muốn khuyên sư muội một chuyện.” Nam đệ tử cười tà.
“Có chuyện gì vậy sư huynh?” Nạp Lan Yên Nhiên buột miệng nói.
“Ta khuyên muội nên tự chịu thua đi thì hơn, nếu lỡ tay làm tổn thương một nữ hài xinh đẹp như muội thì đêm nay ta không ngủ yên mất.”
Nạp Lan Yên Nhiên che miệng cười khúc khích trông vô cùng duyên dáng, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mai trên trán, nhẹ nhàng nói
“Cảm tạ sư huynh đã cho lời khuyên, Yên Nhiên sẽ suy nghĩ kỹ về lời khuyên này a.”
“Thì ra sư muội tên là Yên Nhiên, đúng thật là người đẹp mà tên cũng đẹp, nếu sư muội đã đồng ý thì hãy mau rời khỏi lôi đài, ta không muốn động đến một nữ hài tử xinh đẹp như muội đâu.” Nam đệ tử cười nói.
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Nạp Lan Yên Nhiên hơi híp mắt lại, miệng nói
“Ối chà sư huynh nói vậy là không đúng rồi, ta chỉ nói rằng mình sẽ suy nghĩ về đề nghị của sư huynh mà thôi, chứ ta đâu có nói là mình sẽ bỏ cuộc tại đây.”
Tên đệ tử Bạch Hổ phong giơ hai tay lên tạo thành tư thế chuẩn bị ra đòn, cũng không lấy vậy làm phật lòng, trong mắt ánh lên hào quang quỷ dị
“Vậy thì ta đành phải xin sư muội lượng thứ rồi, bởi vì ta sẽ không nương tay chỉ vì muội là một nữ nhân đâu.
Chậc chậc, nghĩ đến chuyện trên gương mặt xinh đẹp kia xuất hiện mấy đạo vết thương rớm máu, không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy có chút hưng phấn.”
“Chà, sư huynh có sở thích thật là kỳ cục, nhưng mà Yên Nhiên không ngại đâu, nếu sư huynh cảm thấy có thể đả thương được ta, vậy thì xin mời.” Nạp Lan Yên Nhiên cười hì hì nói.
Âm thanh đối thoại không lớn không nhỏ, nhưng cũng vừa đủ để khiến mọi người ở bên ngoài có thể nghe thấy, đối với việc này, phản ứng của mọi người ngay lập tức bị chia ra làm mấy phe.
Một phe bao gồm đại đa số các nam đệ tử, tất cả đều không hẹn mà cùng thầm mắng tên đệ tử của Bạch Hổ phong kia không biết thương hương tiếc ngọc, sở thích biến thái, trong khi đó thì một số nữ đệ tử nhìn thân ảnh xinh đẹp yểu điệu trên lôi đài mà trong lòng không khỏi ghen tị, lạ thay lại đi ủng hộ cho nam đệ tử có sở thích quán đản kia.
Phe cuối cùng là đám đệ tử của Thanh Long phong mới ngày hôm trước chứng kiến tận mắt trận hỗn chiến nơi Nạp Lan Yên Nhiên thể hiện bản lĩnh của mình, tất cả không hẹn mà cùng âm thầm cầu chúc cho tên đệ tử của Bạch Hổ phong kia vẫn còn toàn mạng để mà đi xuống lôi đài.
Trong khi đó, ở trên khán đài, Tử Phong đang cúi gập cả người xuống, hai tay bụm miệng của mình lại, vô cùng khó khăn ngăn không cho bản thân bật ra tiếng cười ha hả.
“Tên nhóc kia có vẻ hơi biến thái một chút, nhưng mà thực lực cũng không tệ, cậu không lo lắng cho đệ tử của mình à mà còn ở đấy cười, ngồi tử tế lên, trông cậu có giống như một tiền bối Thánh Giai hay không hả?” Mai Tôn Giả trừng mắt nhìn Tử Phong, một bộ dáng không biết phải làm gì với cái tên dở hơi trước mặt.
“Khục khục, không cần phải lo, ngài cứ bình tĩnh mà xem hết trận đấu này đi, thực lực của tiểu nữ hài này còn hơn cả biểu ca của nàng, đảm bảo sẽ khiến ngài ngạc nhiên.” Tử Phong cười khùng khục trong cuống họng, khẽ quệt nước mắt nói.
"Mạnh hơn cả Trần Duệ??" Mai Tôn Giả nghi hoặc hỏi, thực lực Trần Duệ đã thuộc dạng thiên tài vượt cấp chiến đấu, Nạp Lan Yên Nhiên còn mạnh hơn nữa là thế nào đây?
Ở dưới lôi đài, sau một hồi vòng vo tam quốc, cuối cùng trận chiến cũng bắt đầu, tên đệ tử kia rút ra hai thanh đoản kiếm dài cỡ nửa mét, trên thân kiếm có chạm khắc một loạt phù văn trông vô cùng bắt mắt, hắn khẽ dậm chân một cái, cả người giống như một làn khói xuyên qua không gian phóng tới bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, đoản kiếm trong tay phát ra quang mang màu xanh ngọc sau đó nhằm thẳng vào bả vai của nàng mà chém tới.
Nạp Lan Yên Nhiên vẫn đứng yên giống như không nhận ra đòn công kích của đối phương, những tưởng bả vai của nàng sẽ ngay lập tức bị chém trúng, nhưng ngay khi lưỡi kiếm chạm vào cơ thể nàng, một tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, máu tươi không hề thấy đâu mà đoản kiếm trong tay tên đệ tử kia bật ngược trở lại, bả vai của nàng vẫn hoàn hảo không một vết trầy xước.
Tên đệ tử Bạch Hổ phong vội vàng giật lùi ra sau, kinh nghi bất định nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên, không rõ là vừa rồi mình vừa mới chém phải thứ gì, tại sao công kích lại bị chặn đứng.
“Thiên Giai vũ kỹ - Đại Địa Cương Giáp!!”
Âm thầm mặc niệm khẩu quyết trong đầu, xung quanh người Nạp Lan Yên Nhiên xuất hiện một tầng hào quang mờ ảo có màu nâu hơi khó nhìn ra trên nền bộ trang phục màu đen của nàng, gương mặt nàng tỏ vẻ ngơ ngác nhìn tên đệ tử kia, tay che miệng kinh hô
“Sư huynh đang làm gì vậy, sao ta lại có cảm giác trên vai của mình giống như có ai đó vừa mới chạm nhẹ vào như thế nhỉ?”
Bộ dáng giễu cợt không chút che giấu của Nạp Lan Yên Nhiên khiến tên đệ tử kia nóng mặt, hắn không chần chừ nữa, tốc độ của bản thân được đề thăng lên tối đa, cả người hoá thành từng đạo bóng mờ với tốc độ nhanh đến cực điểm, cứ ngỡ như là bản thân hắn đang trực tiếp phân thân ra thành nhiều người, nhắm thẳng vào tất cả những chỗ yếu hại trên người Nạp Lan Yên Nhiên mà công kích như vũ bão.
“Keng!! Keng!! Keng!!”
Những tiếng kim loại va chạm tương tự vang lên nối tiếp nhau không ngừng, Nạp Lan Yên Nhiên vẫn đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, trên người toé lên từng tia lửa điện do va chạm nhưng có vẻ như không hề ảnh hưởng tới nàng, chốc chốc còn thấy nàng đưa tay lên che miệng ngáp giống như đang nhàm chán.
Tử Phong híp mắt nhìn tên đệ tử Bạch Hổ phong kia đang nhảy múa loạn xạ giống như mấy con ve chó, trong lòng không khỏi cười mỉa mai.
Tên đệ tử này có vẻ như sở hữu Phong linh căn hiếm có, hơn nữa cũng giống như Trần Duệ có được thiên phú về mặt tốc độ, bản thân phong linh căn võ giả cũng có ưu thế về mặt tốc độ, hai bút cùng vẽ khiến năng lực của hắn ta cực kỳ mạnh mẽ về phương diện này.
Võ công trong thiên hạ, không gì là không phá giải được, bất kể là công kích linh lực, vũ kỹ tinh xảo hay là kỳ binh thần khí, chỉ cần tồn tại thì sẽ có phương pháp khắc chế tương ứng, nhưng chỉ có tốc độ là không thể phá được, khi người ra đòn sở hữu một tốc độ nhanh tới mức không tưởng, nhanh hơn khả năng phản ứng của đối thủ thì bất kể chiêu thức tung ra chỉ đơn giản như một vài đòn quyền cước cũng có thể đả bại đối phương.
Điều này Tử Phong công nhận, hắn cũng không thấy có gì sai trong lí luận này cả, nhưng mà không sai cũng không có nghĩa là không có điểm thiếu sót.
Tốc độ là thứ không thể phá giải, nhưng có thể bị chặn lại.
Giả sử chúng ta cho một vật thể có tốc độ khủng khiếp gấp mấy lần vận tốc âm thanh như một chiếc may bay phản lực, về lí thuyết thì sẽ không có thứ gì có thể đuổi kịp cũng như phản ứng lại với tốc độ của vật thể đó được, nhưng mà nếu chúng ta chặn vật thể đó lại bằng một vật thể khác không thể bị di chuyển,