Theo sau tiếng gầm của Trần Duệ, một đường kiếm quang màu trắng ngà hình bán nguyệt từ đầu mũi kiếm của hắn bắn ra, trong nháy mắt liền bành trướng kéo dài lên đến gần hai chục mét, dùng một tốc độ khủng bố lao thẳng về phía Vũ Long.
Vũ Long cảm nhận khí thế bức người Trần Duệ toả ra, ngay khi đường kiếm quang được phóng xuất, hắn cũng không dám coi thường, đại chiêu của một Thánh Giai cường giả, tuy người thi triển chỉ là một Vương cấp nhưng uy lực chắc chắn vượt xa so với vũ kỹ thông thường.
Chỉ là nghĩ thì hay, thực tế xảy ra lại là một chuyện khác, nhìn thấy đường kiếm quang bay tới với tốc độ quá nhanh khiến Vũ Long không khỏi sửng sốt, lông tóc trên người dựng đứng hết cả lên, áp lực điên cuồng vả thẳng vào mặt khiến da mặt hắn đau rát, trực giác cảnh báo hắn rằng kiếm quang trước mặt cực kỳ nguy hiểm.
“Thần Long Bá Thiên!!!” Vũ Long rít gào một tiếng, ngọn thương trong tay xoáy tròn sau đó vạch thành một đường cong, trước mặt hắn xuất hiện một hư ảnh Thiên Long sáng lấp lánh đang dùng cơ thể của mình để bao bọc lấy Vũ Long vào bên trong, lấy thân mình ra hứng chịu kiếm quang.
Thời gian dường như trôi chậm lại, đường kiếm quang va chạm lên người Thiên Long hơi khựng lại một chút, sau đó thì…
“Ầm!!!!!!!”
Một luồng ánh sáng trắng ngà bộc phát cực kỳ mãnh liệt, kèm theo đó là một tiếng nổ long trời lở đất khiến cho màng nhĩ của những đệ tử bên dưới khán đài như muốn vỡ tan, mặt đất bên dưới chân rung chấn một cách dữ dội, khắp nơi xuất hiện hàng loạt vết nứt vỡ kéo dài cả trăm mét.
Từ nơi kiếm quang va chạm, một cột khói lửa khủng bố bốc lên cao vạn trượng, lấy lôi đài làm trung tâm, hàng loạt luồng sóng xung kích kinh khủng lan tràn ra xung quanh, trực tiếp nghiền nát màng chắn bảo vệ lôi đài vốn có thể chịu được công kích của Tôn cấp ngũ phẩm cường giả.
Sóng xung kích sau khi phá huỷ lớp lá chắn của lôi đài cũng không dừng lại, hoá thành cuồng phong bạo vũ mà lao ra bên ngoài, thổi bay tất cả mọi thứ cản đường lên không trung, bất kể đó là đất đá hay là những đệ tử quan chiến xung quanh, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.
Người đầu tiên phản ứng lại không ngờ lại chính là Tiêu Linh trưởng lão của Chu Tước phong, nàng là một trong số ít người tận mắt chứng kiến tràng cảnh huỷ thiên diệt địa lúc trước khi Tử Phong tung ra một chiêu này, ngay khi nghe thấy Trần Duệ hô lên tên chiêu thức, ký ức trong đầu trỗi dậy khiến nàng vội vàng sử dụng không gian lực kìm hãm sức công phá nhưng vẫn chậm một bước, đến khi không gian lực của nàng có hiệu nghiệm thì những luồng sóng xung kích kia đã thổi bay toàn bộ đệ tử quan chiến xung quanh lôi đài, cũng may là nhờ nàng nhanh tay nên uy lực vụ nổ không lan đến những lôi đài khác.
Một cơn gió mạnh thổi qua xua tan đi khói lửa mịt mù trên lôi đài, mọi người lúc này mới có thể nhìn kỹ tràng cảnh bên trong, tất cả không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Lôi đài được thiết kế để cho Vương cấp thậm chí là Tôn cấp cường giả có thể động thủ một cách thoải mái, lẽ dĩ nhiên là diện tích vô cùng rộng lớn, mỗi lôi đài là một hình tròn có bán kính lên đến 300 mét, có thể tưởng tượng được lôi đài có diện tích lớn ra sao.
Nhưng mà lôi đài to lớn đó đã biến mất, toàn bộ mọi thứ đều bốc hơi khỏi nhân gian, mặt sàn của lôi đài bị nghiền nát thành tro tàn, mặt đất nền bên dưới bị cày sâu xuống hàng chục mét, để lại một cái lòng hố cự đại giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất.
Không những thế, theo hướng đường kiếm quang di chuyển ban nãy, mặt đất đằng sau nơi Vũ Long đứng trực tiếp bị tách ra làm hai thành một đường rãnh sâu hoắm kéo dài tới mấy trăm mét.
“Đúng rồi, Vũ Long sư huynh đâu rồi??” Một tên đệ tử sau khi bị thổi bay bởi sóng xung kích, lúc này mới hoàn hồn kêu lớn.
Tất cả mọi người lúc này mới sực nhớ ra là trên lôi đài lúc trước có Trần Duệ và Vũ Long đang đứng, mọi ánh mắt không khỏi đổ dồn vào tâm vụ nổ tìm kiếm thân ảnh hai người.
Đúng lúc này, một thân ảnh hắc y chậm rãi từ trên trời hạ xuống, mọi người đều không lạ lùng gì với thân ảnh này nữa, đó chính là Thanh Long thập thất trưởng lão.
Tử Phong lơ lửng ngay phía trên nơi từng là lôi đài giao đấu, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó tay khẽ hấp một cái.
Từ bên dưới đống đổ nát, một quang tráo màu nâu xuyên qua đất cát mà bay lơ lửng lên không trung, bên trong quang tráo đó chính là Trần Duệ, tuy trông có vẻ chật vật nhưng cũng chỉ có quần áo là bị xé rách, trên người dính một ít vết thương ngoài da, tổng thể mà nói thì vẫn ổn chán.
Trần Duệ bị lôi lên không trung, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, đến lúc nhìn thấy sư phụ đang cười cười nhìn mình, hắn không khỏi tránh ánh mắt qua chỗ khác, tấm phù lục trong tay ngừng phát sáng, quang tráo màu nâu được thu lại.
Tử Phong tạm thời bỏ qua không quan tâm đến cái tên đệ tử to gan lớn mật này nữa, hắn vung tay lên một cái, cả một mảng đất đá bên dưới chân vỡ vụn ra, sau đó một thân ảnh dính đầy đất cát được không gian lực kéo lên, hiển nhiên đấy là Vũ Long.
Cơ mà nếu nhìn Trần Duệ trông có vẻ tàn tạ thì nhìn Vũ Long lúc này không khác gì miếng giẻ rách.
Vũ Long toàn thân cháy nám đen giống như thịt nướng, quần áo trên người lúc này đã hoá thành tro bụi, chỉ còn lại một chút gọi là vừa đủ để che đậy hạ thân, cánh tay phải của hắn gấp khúc theo một cái hướng không được tự nhiên cho lắm, hiển nhiên là đã gãy đoạn, bàn tay hắn vẫn còn nắm cây thương, hay là những gì còn lại của cây thương yêu quý, lúc này chỉ còn trơ lại mỗi phần cán dài chừng nửa mét.
Khắp người Vũ Long xuất hiện hàng loạt vết cắt rướm máu giống như vừa bị hàng ngàn hàng vạn cương phong cắt xuyên qua da thịt, hai con mắt của hắn trắng dã, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, nếu không phải lồng ngực của hắn vẫn phập phồng thì hẳn ai cũng nghĩ Vũ Long đã thân tử đạo tiêu rồi.
“Sư….sư phụ….Vũ sư huynh không sao chứ?” Trần Duệ ở một bên rụt rè nói.
Từ trên người Tử Phong toả ra quang mang màu lục nhàn nhạt, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể tàn tạ của Vũ Long, những vết cắt trên người hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà dần lành lặn trở lại.
Tử Phong trong lòng vô cùng vui vẻ với chiến tích của đệ tử mình, nhưng ngoài mặt hắn vẫn trừng mắt nhìn Trần Duệ
“Không sao cái rắm, con suýt chút nữa giết chết hắn ta rồi đó, về nhà ta sẽ phạt con sau!!” Tử Phong nói xong, quay đầu sang nhìn vị trưởng lão trọng tài, nhàn nhạt nói
“Trận này đệ tử của ta nhận thua, hắn sẽ không tiếp tục tham gia tỉ thí nữa, mau đưa tên này đi trị thương đi.”
Tung Vũ Long vẫn còn đang bất tỉnh cho tên trưởng lão bắt lấy, Tử Phong xách cổ Trần Duệ trực tiếp phá không bay đi, căn bản không cho mọi người cơ hội kịp phản ứng lại.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ!!!!” Trần Duệ lớn tiếng gọi.
“Im miệng, con định hỏi là tại sao phải chạy đúng không? Không chạy nhanh thì để cho lão già Bạch Nghiệp đến hỏi tội con hả, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà ta ra tay tát vỡ mặt lão ta để bảo vệ con thì không ổn lắm, tốt nhất cứ chạy về sơn phong của ta trước, Bạch Nghiệp muốn tìm đến đây thì tính sau.” Tử Phong gắt giọng nói, thân hình khẽ động phá tan rào chắn âm thanh mà phi hành với tốc độ cao, chỉ trong vài lần hô hấp đã trở về sơn phong của mình.
“Nói gì thì nói, đẹp mắt lắm, rất có phong phạm của ta năm xưa, đúng là không bõ công vi sư dạy cho con môn vũ kỹ này.” Tử Phong thả Trần Duệ xuống đất, vỗ vai hắn cười nói.
“Thực ra thì con cũng không ngờ chiêu thức đó lại có lực phá hoại kinh khủng như vậy, trước kia nhìn sư phụ tung chiêu con cứ tưởng là do tu vi của sư phụ mạnh mẽ nên mới có uy lực như vậy.” Trần Duệ gãi đầu gãi tai nói.
Những gì hắn nói là sự thực, ngày trước khi biết được sư phụ sẽ dạy mình môn vũ kỹ có thể chém ra một kiếm diệt Thiên Nguyên Cổ Giáo, Trần Duệ vô cùng hưng phấn, tuy rằng hắn chẳng mong mình có thể chém ra một kiếm bằng một phần vạn sư phụ, nhưng mà sư phụ đã nói đây là vũ kỹ ngài ấy sử dụng thường xuyên, hẳn phải rất lợi hại.
Ngộ tính của Trần Duệ thì không cần phải bàn cãi, tuy không thể nào bằng Tử Phong “bật hack” của hệ thống, nhưng cũng giống như mấy thể loại nhân vật chính, lĩnh ngộ vũ kỹ chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống