Cuồng Huyết Thiên Ma

Vũ Long Bại Trận


trước sau



Theo sau tiếng gầm của Trần Duệ, một đường kiếm quang màu trắng ngà hình bán nguyệt từ đầu mũi kiếm của hắn bắn ra, trong nháy mắt liền bành trướng kéo dài lên đến gần hai chục mét, dùng một tốc độ khủng bố lao thẳng về phía Vũ Long.
Vũ Long cảm nhận khí thế bức người Trần Duệ toả ra, ngay khi đường kiếm quang được phóng xuất, hắn cũng không dám coi thường, đại chiêu của một Thánh Giai cường giả, tuy người thi triển chỉ là một Vương cấp nhưng uy lực chắc chắn vượt xa so với vũ kỹ thông thường.

Chỉ là nghĩ thì hay, thực tế xảy ra lại là một chuyện khác, nhìn thấy đường kiếm quang bay tới với tốc độ quá nhanh khiến Vũ Long không khỏi sửng sốt, lông tóc trên người dựng đứng hết cả lên, áp lực điên cuồng vả thẳng vào mặt khiến da mặt hắn đau rát, trực giác cảnh báo hắn rằng kiếm quang trước mặt cực kỳ nguy hiểm.
“Thần Long Bá Thiên!!!” Vũ Long rít gào một tiếng, ngọn thương trong tay xoáy tròn sau đó vạch thành một đường cong, trước mặt hắn xuất hiện một hư ảnh Thiên Long sáng lấp lánh đang dùng cơ thể của mình để bao bọc lấy Vũ Long vào bên trong, lấy thân mình ra hứng chịu kiếm quang.
Thời gian dường như trôi chậm lại, đường kiếm quang va chạm lên người Thiên Long hơi khựng lại một chút, sau đó thì…
“Ầm!!!!!!!”
Một luồng ánh sáng trắng ngà bộc phát cực kỳ mãnh liệt, kèm theo đó là một tiếng nổ long trời lở đất khiến cho màng nhĩ của những đệ tử bên dưới khán đài như muốn vỡ tan, mặt đất bên dưới chân rung chấn một cách dữ dội, khắp nơi xuất hiện hàng loạt vết nứt vỡ kéo dài cả trăm mét.

Từ nơi kiếm quang va chạm, một cột khói lửa khủng bố bốc lên cao vạn trượng, lấy lôi đài làm trung tâm, hàng loạt luồng sóng xung kích kinh khủng lan tràn ra xung quanh, trực tiếp nghiền nát màng chắn bảo vệ lôi đài vốn có thể chịu được công kích của Tôn cấp ngũ phẩm cường giả.
Sóng xung kích sau khi phá huỷ lớp lá chắn của lôi đài cũng không dừng lại, hoá thành cuồng phong bạo vũ mà lao ra bên ngoài, thổi bay tất cả mọi thứ cản đường lên không trung, bất kể đó là đất đá hay là những đệ tử quan chiến xung quanh, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.
Người đầu tiên phản ứng lại không ngờ lại chính là Tiêu Linh trưởng lão của Chu Tước phong, nàng là một trong số ít người tận mắt chứng kiến tràng cảnh huỷ thiên diệt địa lúc trước khi Tử Phong tung ra một chiêu này, ngay khi nghe thấy Trần Duệ hô lên tên chiêu thức, ký ức trong đầu trỗi dậy khiến nàng vội vàng sử dụng không gian lực kìm hãm sức công phá nhưng vẫn chậm một bước, đến khi không gian lực của nàng có hiệu nghiệm thì những luồng sóng xung kích kia đã thổi bay toàn bộ đệ tử quan chiến xung quanh lôi đài, cũng may là nhờ nàng nhanh tay nên uy lực vụ nổ không lan đến những lôi đài khác.
Một cơn gió mạnh thổi qua xua tan đi khói lửa mịt mù trên lôi đài, mọi người lúc này mới có thể nhìn kỹ tràng cảnh bên trong, tất cả không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.

Lôi đài được thiết kế để cho Vương cấp thậm chí là Tôn cấp cường giả có thể động thủ một cách thoải mái, lẽ dĩ nhiên là diện tích vô cùng rộng lớn, mỗi lôi đài là một hình tròn có bán kính lên đến 300 mét, có thể tưởng tượng được lôi đài có diện tích lớn ra sao.

Nhưng mà lôi đài to lớn đó đã biến mất, toàn bộ mọi thứ đều bốc hơi khỏi nhân gian, mặt sàn của lôi đài bị nghiền nát thành tro tàn, mặt đất nền bên dưới bị cày sâu xuống hàng chục mét, để lại một cái lòng hố cự đại giống như thiên thạch rơi xuống mặt đất.

Không những thế, theo hướng đường kiếm quang di chuyển ban nãy, mặt đất đằng sau nơi Vũ Long đứng trực tiếp bị tách ra làm hai thành một đường rãnh sâu hoắm kéo dài tới mấy trăm mét.
“Đúng rồi, Vũ Long sư huynh đâu rồi??” Một tên đệ tử sau khi bị thổi bay bởi sóng xung kích, lúc này mới hoàn hồn kêu lớn.
Tất cả mọi người lúc này mới sực nhớ ra là trên lôi đài lúc trước có Trần Duệ và Vũ Long đang đứng, mọi ánh mắt không khỏi đổ dồn vào tâm vụ nổ tìm kiếm thân ảnh hai người.
Đúng lúc này, một thân ảnh hắc y chậm rãi từ trên trời hạ xuống, mọi người đều không lạ lùng gì với thân ảnh này nữa, đó chính là Thanh Long thập thất trưởng lão.

Tử Phong lơ lửng ngay phía trên nơi từng là lôi đài giao đấu, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó tay khẽ hấp một cái.
Từ bên dưới đống đổ nát, một quang tráo màu nâu xuyên qua đất cát mà bay lơ lửng lên không trung, bên trong quang tráo đó chính là Trần Duệ, tuy trông có vẻ chật vật nhưng cũng chỉ có quần áo là bị xé rách, trên người dính một ít vết thương ngoài da, tổng thể mà nói thì vẫn ổn chán.

Trần Duệ bị lôi lên không trung, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, đến lúc nhìn thấy sư phụ đang cười cười nhìn mình, hắn không khỏi tránh ánh mắt qua chỗ khác, tấm phù lục trong tay ngừng phát sáng, quang tráo màu nâu được thu lại.
Tử Phong tạm thời bỏ qua không quan tâm đến cái tên đệ tử to gan lớn mật này nữa, hắn vung tay lên một cái, cả một mảng đất đá bên dưới chân vỡ vụn ra, sau đó một thân ảnh dính đầy đất cát được không gian lực kéo lên, hiển nhiên đấy là Vũ Long.

Cơ mà nếu nhìn Trần Duệ trông có vẻ tàn tạ thì nhìn Vũ Long lúc này không khác gì miếng giẻ rách.
Vũ Long toàn thân cháy nám đen giống như thịt nướng, quần áo trên người lúc này đã hoá thành tro bụi, chỉ còn lại một chút gọi là vừa đủ để che đậy hạ thân, cánh tay phải của hắn gấp khúc theo một cái hướng không được tự nhiên cho lắm, hiển nhiên là đã gãy đoạn, bàn tay hắn vẫn còn nắm cây thương, hay là những gì còn lại của cây thương yêu quý, lúc này chỉ còn trơ lại mỗi phần cán dài chừng nửa mét.

Khắp người Vũ Long xuất hiện hàng loạt vết cắt rướm máu giống như vừa bị hàng ngàn hàng vạn cương phong cắt xuyên qua da thịt, hai con mắt của hắn trắng dã, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, nếu không phải lồng ngực của hắn vẫn phập phồng thì hẳn ai cũng nghĩ Vũ Long đã thân tử đạo tiêu rồi.
“Sư….sư phụ….Vũ sư huynh không sao chứ?” Trần Duệ ở một bên rụt rè nói.
Từ trên người Tử Phong toả ra quang mang màu lục nhàn nhạt, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể tàn tạ của Vũ Long, những vết cắt trên người hắn lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà dần lành lặn trở lại.

Tử Phong trong lòng vô cùng vui vẻ với chiến tích của đệ tử mình, nhưng ngoài mặt hắn vẫn trừng mắt nhìn Trần Duệ
“Không sao cái rắm, con suýt chút nữa giết chết hắn ta rồi đó, về nhà ta sẽ phạt con sau!!” Tử Phong nói xong, quay đầu sang nhìn vị trưởng lão trọng tài, nhàn nhạt nói
“Trận này đệ tử của ta nhận thua, hắn sẽ không tiếp tục tham gia tỉ thí nữa, mau đưa tên này đi trị thương đi.”
Tung Vũ Long vẫn còn đang bất tỉnh cho tên trưởng lão bắt lấy, Tử Phong xách cổ Trần Duệ trực tiếp phá không bay đi, căn bản không cho mọi người cơ hội kịp phản ứng lại.
“Sư phụ, sư phụ, sư phụ!!!!” Trần Duệ lớn tiếng gọi.
“Im miệng, con định hỏi là tại sao phải chạy đúng không? Không chạy nhanh thì để cho lão già Bạch Nghiệp đến hỏi tội con hả, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà ta ra tay tát vỡ mặt lão ta để bảo vệ con thì không ổn lắm, tốt nhất cứ chạy về sơn phong của ta trước, Bạch Nghiệp muốn tìm đến đây thì tính sau.” Tử Phong gắt giọng nói, thân hình khẽ động phá tan rào chắn âm thanh mà phi hành với tốc độ cao, chỉ trong vài lần hô hấp đã trở về sơn phong của mình.
“Nói gì thì nói, đẹp mắt lắm, rất có phong phạm của ta năm xưa, đúng là không bõ công vi sư dạy cho con môn vũ kỹ này.” Tử Phong thả Trần Duệ xuống đất, vỗ vai hắn cười nói.
“Thực ra thì con cũng không ngờ chiêu thức đó lại có lực phá hoại kinh khủng như vậy, trước kia nhìn sư phụ tung chiêu con cứ tưởng là do tu vi của sư phụ mạnh mẽ nên mới có uy lực như vậy.” Trần Duệ gãi đầu gãi tai nói.
Những gì hắn nói là sự thực, ngày trước khi biết được sư phụ sẽ dạy mình môn vũ kỹ có thể chém ra một kiếm diệt Thiên Nguyên Cổ Giáo, Trần Duệ vô cùng hưng phấn, tuy rằng hắn chẳng mong mình có thể chém ra một kiếm bằng một phần vạn sư phụ, nhưng mà sư phụ đã nói đây là vũ kỹ ngài ấy sử dụng thường xuyên, hẳn phải rất lợi hại.
Ngộ tính của Trần Duệ thì không cần phải bàn cãi, tuy không thể nào bằng Tử Phong “bật hack” của hệ thống, nhưng cũng giống như mấy thể loại nhân vật chính, lĩnh ngộ vũ kỹ chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm uống

nước, hắn nắm vững Trảm Nguyệt Thất Thức với thời gian rất ngắn.

Đúng là nắm vững nhưng trên thực tế Trần Duệ không sử dụng bộ vũ kỹ này nhiều, bởi vì uy lực của mỗi chiêu đều quá lớn, gần như là có thể diệt sát đối thủ cùng cấp ngay lập tức nên sư phụ của hắn không cho dùng, chỉ có lúc đối chiến tập luyện với Tử Phong thì mới được mang ra sử dụng.

Mà đối chiến với Tử Phong, làm gì có chuyện hắn cho Trần Duệ có cơ hội để tung ra Phá Thiên Trảm cơ chứ, đây là chiêu thức duy nhất mà Trần Duệ chưa bao giờ thực sự sử dụng của Trảm Nguyệt Thất Thức.
“Hử, ý con là một kiếm ta chém ra lúc ở Thiên Nguyên Cổ Giáo hả?? Chậc, một kiếm đó cùng lắm chỉ là ba thành thực lực của ta, nếu vi sư thật sự dùng toàn lực tung ra Phá Thiên Trảm, mức độ phá hoại so với lúc đó phải hơn đến chục lần, con đã đánh giá ta quá thấp rồi đó.” Tử Phong cười nói.
Khoé mắt Trần Duệ giật giật, tràng cảnh hôm đó không khác gì so với bom nguyên tử ở kiếp trước của hắn, sức phá hoại đó mà nhân với hơn chục lần thì không biết sẽ còn ra cái thể loại gì nữa.

Hắn cũng tuyệt nhiên không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của sư phụ hắn, Trần Duệ biết rằng bình thường Tử Phong vẫn hay phát ngôn mấy câu mang tính giật gân không giống ai, nhưng sư phụ hắn không phải là người hay nói khoác, nếu ngài ấy đã nói như vậy thì hẳn đó chính là sự thực.
Nghiêm túc mà nói thì tuy mới chỉ trở thành đồ đệ của Tử Phong hơn nửa năm, nhưng cả Trần Duệ lẫn Nạp Lan Yên Nhiên đều sùng bái hắn một cách mù quáng bất hợp lí.

Không thể không nói đây chính là kết quả mà Tử Phong muốn, nhưng nếu nghĩ lại thì chuyện này cũng là đương nhiên, người giàu không biết đến cảm xúc của kẻ nghèo, những gì Tử Phong vẫn làm đối với hắn thì không có gì to tát, nhưng với hai đệ tử của hắn thì nó chẳng khác gì công ơn như núi thái sơn.
“Mà thôi bỏ đi, cảm giác khi dùng một chiêu đó như thế nào, có rút ra được bài học gì hay không?” Tử Phong cười hắc hắc nói.
“Đệ tử đến giờ mới biết tại sao sư phụ lại không cho mình sử dụng đệ thất thức khi chiến đấu rồi, chiêu thức này tuy uy lực lớn nhưng nhược điểm cũng nhiều, trong chiến đấu đối kháng khó mà sử dụng được.” Trần Duệ gật đầu nói.
“Đúng thế, chiêu thức dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có ưu điểm và nhược điểm, Phá Thiên Trảm tuy sở hữu uy lực tuyệt luân xứng với cái tên của nó, nhưng nhược điểm thì cũng rõ như bầu trời ban ngày.

Đó là tiêu hao quá lớn, dùng xong một chiêu này nếu không thể trảm sát địch nhân thì con sẽ chỉ là một tên phế vật bị rút cạn linh lực.

Thứ hai đó là thời gian thi triển quá lâu, động tĩnh lại lớn, kẻ địch không dễ gì mà để con có đủ thời gian tung chiêu đâu.” Tử Phong có chút hài lòng nói.
“Đệ tử đã rõ, nhưng mà thưa sư phụ, nếu như những gì sư phụ đã nói thì chẳng phải chiêu này chẳng bao giờ sử dụng được trừ khi đánh lén hay sao?” Trần Duệ thắc mắc.
Tử Phong nghĩ ngợi một chút, sau đó mới nói
“Cũng không hẳn như vậy, khi tu vi của con cao hơn, khả năng điều động linh lực trở nên nhanh chóng và hiệu quả hơn, con có thể nhanh chóng tung ra một chiêu Phá Thiên Trảm mà không mất bao nhiêu là thời gian, đương nhiên uy lực sẽ kém đi, có thể coi như đó là Phá Thiên Trảm phiên bản rút gọn vậy, chiêu thức này cũng không hoàn toàn phế vật.
Vả lại, một số vũ kỹ cao cấp cũng có thời gian thi triển lâu, nhưng để bù đắp nhược điểm đó thì các cường giả thường có thủ đoạn phòng ngự đặc thù, không dễ gì có thể can thiệp vào quá trình thi triển.

Những lúc như thế thì con chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất đó là lấy cứng đối cứng hoặc phòng ngự chịu đòn, thời điểm như vậy còn đợi gì nữa mà không tung ra đệ thất thức?”
Trần Duệ cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu bừa coi như là đã hiểu.

Tử Phong cũng không mong là cái tên “nhân vật chính” còn chưa hiểu sự đời này có thể hiểu hết những gì mình nói, chỉ cần nhớ kỹ là được, mai sau tự khắc sẽ có lúc cần tới, hắn phẩy tay nói.
“Thôi đi nghỉ ngơi đi, ta cũng đã thay con rút khỏi tỉ thí rồi, cứ yên tâm mà tu luyện không cần để ý gì nhiều nữa.”
“Vậy còn biểu muội của con thì sao?” Trần Duệ hỏi.
“Yên tâm đi, con bé kiên cường hơn con nghĩ nhiều, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.


Cơ mà nói thế thôi chứ ta cũng không có vấn đề gì nếu Yên Nhiên bỏ cuộc ngay bây giờ, vẫn đỡ hơn là cố sống cố chết tỉ thí rồi để bị thương chứ.” Tử Phong cười nói.
Đợi Trần Duệ trở về phòng của mình, Tử Phong hơi nhíu mày, âm thầm nghĩ ngợi.

Trảm Nguyệt Thất Thức vốn ban đầu chỉ là vũ kỹ không hoàn chỉnh, hắn phải nhờ đến hệ thống phục chế lại từ tàn quyển mới có được vũ kỹ đầy đủ.

Vốn dĩ Trảm Nguyệt Thất Thức sau khi phục chế lại chỉ là Địa giai thượng phẩm vũ kỹ, cũng không hề tiến giai theo đà phát triển của hắn bởi vì đây là vũ kỹ bên ngoài không thuộc hệ thống.
Chuyện này cũng không có gì kì lạ, lúc trước khi Tử Phong sử dụng vũ kỹ này có uy lực rất lớn nhưng hắn cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng do chính bản thân hắn mạnh mẽ khác thường, nhưng ngày hôm nay nhìn Trần Duệ thi triển, Trảm Nguyệt Thất Thức không hề có uy lực giống như là một Địa giai vũ kỹ, thậm chí so với Thiên giai vũ kỹ cũng có phần hơn, điều này không khỏi khiến hắn thắc mắc.
“Tiểu Linh!!”
“Chuyện gì thế công tử?” giọng nói của Tiểu Linh vang lên trong đầu Tử Phong.
“Trảm Nguyệt Thất Thức là do hệ thống phục chế và chỉnh sửa lại cho hoàn chỉnh đúng không, lúc đó hệ thống cũng nói rằng vũ kỹ này có cấp bậc Địa giai thượng phẩm, nhưng mà sao ta lại thấy uy lực của nó còn hơn cả Thiên giai nữa?”
“Công tử, ngài còn nhớ hệ thống có tên là gì không?” Tiểu Linh thở dài nói.
“Hệ thống tiến hoá…..ý nàng là…” Tử Phong bật thốt.
“Đúng vậy, hệ thống này có tên là hệ thống tiến hoá, mà cụm từ tiến hoá có ý nghĩa như nào chắc ta cũng không cần phải nói.

Khi phục chế lại Trảm Nguyệt Thất Thức, hệ thống không chỉ khôi phục lại hoàn chỉnh vũ kỹ này mà còn tiến hành nâng cấp toàn diện tất cả các khía cạnh của nó nữa.

Đúng thật đây là Địa giai vũ kỹ, nhưng mà là tiêu chuẩn Địa giai của hệ thống chứ không phải là tiêu chuẩn của Huyền Linh đại lục.

Trên thực tế thì Trảm Nguyệt Thất Thức vẫn chưa đạt đến giới hạn của chính nó, nếu công tử cố gắng thì không biết chừng có thể khai thác được tiềm năng tối đa của nó đấy.” Tiểu Linh giải thích.
Tử Phong lần đầu tiên biết đến chuyện Trảm Nguyệt Thất Thức vẫn còn chưa đạt tới giới hạn tiềm năng của bản thân, xem ra dù hệ thống có “hack” cho hắn khả năng lĩnh ngộ nhưng cũng chỉ là ở bề nổi, vẫn cần hắn phải tự thân cố gắng, đúng thật là không có bữa ăn nào là miễn phí mà.
Đang lúc nghĩ ngợi thì Tử Phong cảm nhận thấy có người đang muốn tiến vào bên trong sơn phong của hắn, tâm thần của hắn khẽ máy động, rất nhanh liền nhận ra người mới đến, hắn liền điều khiển đại trận hộ sơn mở ra một lối vào cho người này.
“Nàng tìm ta có chuyện gì?” Tử Phong nhìn thân ảnh trước mắt, khẽ hỏi.
Người mới đến là Lâm Tử Hàm, nét mặt của nàng không hiểu sao lại có vẻ nghiêm túc, nghe hỏi liền ngay lập tức trả lời
“Có chuyện cần đến năng lực của cậu đây, mau đi theo ta đến gặp tông chủ!!”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện