Nạp Lan Yên Nhiên tung tăng nhảy từ trên lôi đài xuống, để lại đằng sau là một mớ hỗn độn mà cách đây tầm 10 phút có thể được gọi là đệ tử tinh anh của Bạch Hổ phong, đương nhiên là nàng không giết người, nhưng trọng thương thì khó tránh khỏi, khi tên đệ tử kia bình phục thì khó mà nói được rằng hắn ta không bị sang chấn tâm lý một cách trầm trọng.
Trong khi đó thì nàng hồn nhiên không thèm quan tâm, thậm chí còn chả thèm lau đi mấy vết máu dính trên người, cứ như thế đi thẳng một mạch lên khán đài chỗ Tử Phong đang ngồi.
Những đệ tử đứng ngoài quan chiến nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên toàn thân dính đầy máu tươi vui vẻ đi xuống đài, không hẹn mà cùng tách ra một con đường trống để cho nàng đi qua, nữ nhân này đẹp thì có đẹp thật, nhưng với tính cách như thế này thì tốt nhất là nên kính nhi viễn chi, đừng có lại gần làm gì.
“Sư phụ!! Con làm có tốt không?!” Nạp Lan Yên Nhiên đi đến trước mặt Tử Phong, vô cùng hào hứng hỏi.
“Đánh đẹp lắm, cơ mà lần sau nếu con muốn đánh người ta thì cũng nên tìm lí do gì chính đáng một chút, hắn ta không đẹp trai bằng ta hay là vì hôm nay trời nắng mà ăn đòn thì cũng có phần tội nghiệp a.” Tử Phong xoa đầu Nạp Lan Yên Nhiên nói.
Nạp Lan Yên Nhiên cười hì hì, một bộ dáng giống như cún con được cưng chiều, nếu nàng có đuôi thì hẳn là nó đang vẫy qua vẫy lại vô cùng vui vẻ
“Con chỉ nói sự thật thôi mà, sư phụ ngài xem, đúng là hắn ta không đẹp trai bằng ngài, và hôm nay trời nắng mà.”
“Được rồi, con trở về khu vực chờ của mình đi, biểu ca của con sẽ đấu trận kế tiếp đó.” Tử Phong cười cười nói, bàn tay khẽ tạo hình ấn quyết, một luồng năng lượng màu đen từ trong lòng bàn tay của hắn tuôn ra bao phủ lấy cơ thể Nạp Lan Yên Nhiên, tái tạo lại y phục bị rách mất một vài chỗ và gột rửa sạch sẽ vết máu trên người nàng.
Nạp Lan Yên Nhiên đứng im cho Tử Phong làm việc, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên nàng được hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, đợi đến khi hắn đã hoàn thành, nàng mới nói
“Con đã biết, đa tạ sư phụ!”
Nhìn thân ảnh yểu điệu đang trở về khu vực của đệ tử Thanh Long phong, Mai Tôn Giả không khỏi cảm thấy nhức đầu, tại sao cứ liên quan đến cái tên Tử Phong này thì bất kỳ thứ gì bình thường cũng trở thành bất bình thường đến như vậy, nhìn thoáng qua thì ai có thể nghĩ đến việc một nữ nhân xinh đẹp trông có vẻ hiền lành như Nạp Lan Yên Nhiên lại bạo lực đến mức như vậy cơ chứ, quả nhiên đúng như những gì Tử Phong nói lúc trước, nàng đúng thật là phải ngạc nhiên.
“Ta ban đầu cứ nghĩ rằng cậu dùng đan được cưỡng ép tăng tu vi của đệ tử lên thì bọn chúng sẽ khó mà thích ứng được với thực lực tăng lên quá nhanh chóng, nhưng xem ra ta đã lầm, cả hai đệ tử của cậu bất kể là cảnh giới hay chiến lực đều rất vững chắc, cũng không biết là cậu đã dạy dỗ đệ tử của mình kiểu gì nữa.” Mai Tôn Giả nói.
“Nghiêm túc mà nói thì hai đứa nhóc đấy đều có thiên phú rất tốt, sở dĩ lúc trước tu vi thấp kém đơn giản là bởi vì không có người dạy dỗ cũng như tài nguyên tu luyện thích đáng.
Chuyện này vốn là bí mật nhưng riêng ngài thì ta có thể tiết lộ một chút, Trần Duệ sở hữu Ngũ Hành Thiên Thể, tin rằng ngài cũng biết loại thể chất này nếu bồi dưỡng tốt thì có bao nhiêu lợi hại.
Nạp Lan Yên Nhiên không có thể chất gì đặc thù, nhưng bù lại con bé có lực lĩnh ngộ và bản năng chiến đấu rất tốt, cũng là một nhân tài hiếm có đấy.” Tử Phong có chút tự hào nói.
“Ài, xem ra lần này ta lỗ vốn lớn rồi, đáng lẽ ra không nên các cược với cậu mới đúng, kiểu này nhìn thế nào cũng thấy ta đã nắm chắc phần thua trong tay rồi.” Mai Tôn Giả thở dài.
“Thì ta đã nói ngay từ ban đầu rồi mà, nếu ta không cầm chắc thắng lợi trong tay thì sẽ không ngu ngốc gì lại đi cá cược với ngài đâu.”
“Thôi coi như ta chịu thua luôn, cậu muốn ta làm gì thì nói luôn ra đi, miễn là trong giới hạn những việc có thể làm thì ta nhất định sẽ không nuốt lời.”
Nghe vậy, gương mặt Tử Phong hơi ngẩn ra một chút, sau đó đôi mắt của hắn híp lại đầy vẻ mờ ám, nhìn qua bên cạnh nói
“Bất cứ điều gì à??”
Bị Tử Phong nhìn chằm chằm, không hiểu sao Mai Tôn Giả lại có cảm giác đứng ngồi không yên, khẽ hít vào một hơi thật sâu, nàng cố gắng không để lộ điều gì bất thường, thoải mái nói
“Đúng thế, việc gì cũng được!!”
Vẫn tiếp tục dùng một ánh mắt mị mị nhìn Mai Tôn Giả từ trên xuống dưới mấy lượt, phải đến khi nàng cảm thấy sắp sửa không giữ nổi bình tĩnh nữa, Tử Phong mới nói
“Tạm thời thì ta chưa nghĩ ra được chuyện gì muốn ngài làm, coi như là ngài nợ ta một việc đi.”
“Cũng tốt, ta không có vấn đề gì với ý kiến đó cả.
À mà hình như đối thủ tiếp theo của đệ tử cậu là đồ đệ của Bạch Nghiệp, đó là Tôn cấp võ giả đó, cậu định sắp xếp như thế nào?” Trên thực tế thì Vũ Long vẫn còn đang trong trận chiến của mình, đối thủ là một nữ đệ tử tu vi Tôn cấp của Chu Tước phong, nhưng nàng có thể nhìn ra được Vũ Long nắm chắc mười phần thắng lợi, cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Tử Phong vốn không hề quan tâm tới chiến đấu bên dưới ngoại trừ hai trận đấu mà đệ tử hắn lên đài, nghe thế không khỏi ngẩn người
“Chậc, ta chỉ có trách nhiệm dạy dỗ đệ tử thôi, còn tỉ thí lôi đài bọn chúng tự do muốn làm gì thì làm, ta không hề có ý định can thiệp vào quá nhiều a.”
Mai Tôn Giả nghe vậy cũng không nói gì, theo lẽ thường thì một Vương cấp cửu phẩm như Trần Duệ căn bản không thể nào làm đối thủ của Vũ Long, đệ tử của Bạch Nghiệp được, chênh lệch giữa Vương cấp và Tôn cấp rất lớn, dù có chiến lực vượt cấp cũng không dễ dàng để có thể vượt qua ranh giới này được.
Nhưng mà đấy là xét theo lẽ thường, Mai Tôn Giả đã rút kinh nghiệm rồi, phàm là chuyện có liên quan đến tên quái thai ngồi cạnh nàng thì không thể dùng lẽ thường để suy xét được, rất có thể trận đấu này sẽ xảy ra thứ gì không thể đoán trước được.
Mỗi đệ tử sau khi tỉ thí thắng lợi đều có thời gian nghỉ ngơi nhất định, nếu bị thương quá mức nghiêm trọng trong trận chiến trước thì cũng có thể xin dời lại trận đấu tiếp theo để có thời gian khôi phục, luật lệ này là để đảm bảo mỗi đệ tử trong lúc tỉ thí đều ở trong trạng thái mạnh mẽ nhất.
Trần Duệ đánh trận đầu tiên căn bản còn chưa tung hết sức, cũng chỉ tiêu hao một phần linh lực, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục, lúc này hắn đang chăm chú nhìn trận chiến giữa Vũ Long và nữ đệ tử của Chu Tước phong.
Nữ đệ tử này là một trong ba đệ tử có tu vi Tôn cấp của Chu Tước phong, tu vi của nàng là Tôn cấp nhất phẩm, nhưng có vẻ là chưa đột phá được bao lâu, cảnh giới tuy đã ổn định nhưng vẫn còn tồn tại một chút thiếu sót, khó có thể làm đối thủ của Vũ Long, một võ giả có tu vi Tôn cấp nhất phẩm trung giai đã hoàn toàn vững chắc cảnh giới của mình.
Lôi đài đã được bao phủ bởi một lớp kết giới do Thánh Giai trưởng lão tạo ra, dù bên trong có đánh nhau đến long trời lở đất thì cũng khó mà ảnh hưởng tới bên ngoài, nhưng điều đấy cũng không ngăn cản trận chiến bên trong tạo ra tràng cảnh huỷ diệt kinh khủng.
Vũ Long tay cầm trường thương, thân hình di chuyển với tốc độ chóng mặt, mỗi một thương đâm ra đều mang theo khí thế thiên quân vạn mã, tạo ra sức phá hoại cường liệt.
Nữ đệ tử kia cũng không kém cạnh, nhuyễn kiếm trong tay biến ảo khôn lường, không lựa chọn ngạnh kháng mà tá lực đả lực, hướng công kích của Vũ Long qua một phía khác.
Đánh nhau ở trên lôi đài trông có vẻ kịch liệt, mặt đất rung chấn ầm ầm, đất đá bay tán loạn, cát bụi mịt mù che khuất tầm nhìn, nhưng trên thực tế thì cả hai vẫn chưa tung hết sức, công kích đa phần đều không trúng mục tiêu, có trúng thì cũng chỉ là công kích hời hợt vừa đủ để khiến y phục có chút tổn hại.
“Hạ sư muội lâu ngày không gặp, tu vi không ngờ đã tăng tiến đến mức này, thật sự khiến người khác phải ngước nhìn trong ngưỡng mộ mà.” Vũ Long vừa công kích vừa nhàn nhạt nói.
“Sư huynh quá khen rồi, ta sao có thể so sánh được với sư huynh, là nhất thế kì tài trong số đệ tử trẻ tuổi.” nữ đệ tử kia nghiêng người tránh một cú đâm thương, có chút khó khăn nói.
“Nói ta là nhất thế kì tài thì có chút sai sự thực rồi, chỉ là vẫn đa tạ sư muội đã có lời khen.
Nhưng hôm nay ta là một trong những người đại diện cho Thanh Long phong, xin sư muội lượng thứ, ta sẽ đánh toàn lực kể từ bây giờ!!”
Vũ Long vừa mới dứt lời, linh lực trong người hắn đã bùng nổ, cây thương trong tay khuấy động, đi đến đâu liền phát ra ánh sáng màu lam