Cuồng Huyết Thiên Ma

Thôn Làng Yên Bình


trước sau



Triệu Thanh Thanh mở choàng hai mắt của mình ra, đầu của nàng vẫn còn cảm giác mông lung kèm theo chút đau nhức, nàng chống tay xuống đẩy cơ thể của mình ngồi dậy, cố gắng vực dậy tinh thần có phần hỗn loạn của mình, nàng đưa mắt nhìn xung quanh.

Chỉ thấy xung quanh nàng là một căn phòng nhỏ bé mộc mạc đơn sơ, nếu không muốn nói là chẳng có thứ gì đáng chú ý.
Cả căn phòng rộng chưa đến mười mét vuông không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có duy nhất một chiếc bàn gỗ và vài chiếc ghế nho nhỏ, cùng với đó là một chiếc giường có phần ọp ẹp mà nàng đang nằm lên trên, cũng chẳng có thứ gì được gọi là chăn nệm đàng hoàng, chỉ là một ít cỏ khô nhồi vào bên trong một bao vải lớn thay cho đệm lót trên giường, công bằng mà nói thì ngoại trừ tiếng sột soạt phát ra mỗi khi nàng cử động cùng với mùi cỏ khô ẩm mốc thì “chiếc nệm” này cũng khá là mềm mại.
“Khục khục…hự….”
Triệu Thanh Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng không tự chủ được mà ho lên mấy tiếng, chỉ để ngay sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, vết thương nơi ổ bụng của nàng bởi vì vừa mới ho mà bị động đến, truyền lên đầu nàng một cơn đau nhói khiến nàng phải rên rỉ.
Lấy tay ôm lấy phần bụng của mình, Triệu Thanh Thanh đột nhiên sững người, kéo áo của mình lên quan sát, nàng phát hiện ra vết thương của mình đã được băng bó cẩn thận, tuy trông có phần hơi thô sơ nhưng đại khái cũng có thể che đậy kín vết thương của mình, lúc này do cơ bụng cử động mạnh bởi vì cơn ho nên miệng vết thương lại rách ra, lớp băng vải trắng ngà bên ngoài bị máu tươi thấm ướt ra bên ngoài thành những đốm màu đen.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, một thân ảnh bước vào bên trong, nhìn thấy Triệu Thanh Thanh đang ôm bụng liền lên tiếng có vẻ bất ngờ
“Tỷ tỷ đã tỉnh dậy rồi à?”
Ngước đầu lên nhìn người mới bước vào, chỉ thấy ở đó là một nữ nhân trẻ trung, tuổi chỉ cỡ mười lăm mười sáu gì đó, gương mặt có phần ưa nhìn, mái tóc dài buông rũ xuống quá vai hơi chút xơ cứng, trên người nàng mặc một bộ đồ mộc mạc dân dã, trên tay còn bưng một chậu nước đang bốc khói nghi ngút, thành chậu còn vắt ngang một chiếc khăn nhỏ.
Triệu Thanh Thanh giật mình, theo bản năng muốn động thủ khống chế người trước mặt, chỉ để nhận ra một chuyện đó là linh lực trong cơ thể dường như bị một thứ gì đó cầm cố không thể lưu thông một cách dễ dàng, đến cả chính chân tay của nàng cũng có cảm giác nặng nề yếu ớt, một thân tu vi gần như không còn lại chút gì.
Nhìn thấy Triệu Thanh Thanh toàn đứng lên sau đó lại vô lực mà ngồi phịch xuống giường, nữ nhân trẻ tuổi kia vội vàng tiến tới, tiện tay để chậu nước trong tay xuống cái bàn gần đó, miệng sốt sắng nói
“Tỷ tỷ đang bị thương nặng, đừng cố cử động kẻo miệng vết thương lại rách ra thì khổ.”
Giọng nói trong trẻo có phần thân thiết kia khiến Triệu Thanh Thanh thoáng bình tâm trở lại, nàng đưa mắt quan sát nữ nhân đối diện đang giang tay ra đỡ mình nằm xuống giường, tuy nói linh lực trong cơ thể bị giam cầm nhưng thần thức của nàng không bị ảnh hưởng mấy, nàng phóng thần thức của mình ra dò xét đối phương.
Sau khi dò xét một lượt từ trên xuống dưới, tâm tình của Triệu Thanh Thanh giống như được thả lỏng, nữ nhân trẻ tuổi này toàn thân không có chút khí tức dao động linh lực, đến cả một chút thực lực cũng không có, thuần tuý chỉ là một người bình thường không hơn không kém.


Với một võ giả cao giai gần tiếp cận Thánh Giai như Triệu Thanh Thanh, một cô thôn nữ không có chút tu vi nào đối với nàng không tồn tại một tí lực uy hiếp nào, dù bản thân nàng lúc này không thể động thủ nằm đấy mặc cho đối phương đâm chém cũng không thể tạo nên chút tổn thương nào, còn trường hợp thiếu nữ trẻ tuổi này là một cao thủ thâm tàng bất lộ đến mức nàng không thể dò xét thì Triệu Thanh Thanh lập tức bỏ qua, nếu đối phương có ý xấu thì mình đã chết đến mười hai lần có dư rồi, có cảnh giác cũng vô dụng.
“Xin hỏi….đây là đâu? Là cô nương đã cứu ta ư?” Triệu Thanh Thanh mở miệng ra, phát hiện thanh âm của mình có phần khàn đục, nàng khẽ hắng giọng mấy cái trước khi yếu ớt lên tiếng.
“Tỷ tỷ đừng khách sáo đến như vậy, cũng không phải là ta đã cứu tỷ tỷ đâu…..” thiếu nữ trẻ tuổi kia dường như hơi bất ngờ một chút, nhưng ngay lập tức hiền hoà nói, đem mọi chuyện kể lại từ đầu tới cuối.
Im lặng nằm trên giường nghe thiếu nữ nói chuyện, Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đây là một thôn trang nhỏ có chưa đến một trăm người sống, ở đây mạnh nhất chỉ là một võ giả Sĩ cấp bát phẩm, còn lại thì hầu hết toàn là thường dân, mọi người sống quây quần bên nhau ít khí tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ẩn mình ở trong rừng rậm sống qua ngày.
Có vẻ như sau khi Triệu Thanh Thanh dùng ba khoả Quý Thuỷ Thần Lôi cắt đuôi đám người đuổi giết mình, bản thân bởi vì trọng thương mà rơi xuống vực, bằng cách kì diệu nào đó mà rơi xuống một dòng sông, men theo dòng chảy mà xuôi xuống hạ nguồn, sau đó được phụ thân của thiếu nữ trước mặt tình cờ tìm thấy trong khi đang vào rừng đốn củi, nhờ đó mà hiện tại nàng đang ở đây, tránh được một kiếp phơi thây trong rừng.
Mọi chuyện cũng không quá phức tạp, Triệu Thanh Thanh được đưa về làng, nhìn thấy nàng bị thương nặng đến bất tỉnh, gia đình thiếu nữ trẻ tuổi quyết định giữ nàng lại chăm sóc cho đến hiện tại, tức là đã vài ngày trôi qua.

Nhìn vẻ mộc mạc ngây thơ của thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt khi kể chuyện, Triệu Thanh Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng vốn đã quen sống một cuộc sống nơi người với người luôn đeo một lớp mặt nạ che giấu nội tâm hiểm ác bên trong, những con người chân chất thiện lương như thiếu nữ này gần như đã tuyệt tích.
“Đã làm phiền tiểu muội muội rồi, tự nhiên trong nhà lại có một người lạ như ta…” Triệu Thanh Thanh nói.
“Không phiền đâu, già làng vẫn nói gặp người có khó khăn thì có thể giúp đỡ được bao nhiêu thì nên giúp đỡ, muội cũng không thể nhìn thấy tỷ tỷ bị thương mà cứ trơ mắt ra nhìn không làm gì được.

Với cả mọi người trong làng đều là người một nhà, không có ai để ý mấy chuyện không đâu thế đâu, tỷ cứ coi như mình đang làm khách ở đây là được.” Thiếu nữ trẻ tuổi hiền lành nói.
“Ài, ý ta là….thôi bỏ đi, ta vẫn không biết phải xưng hô như thế nào với muội, muội có thể cho ta biết tên được không?” Triệu Thanh Thanh thở dài nói.
“Ấy, tỷ tỷ nói đến muội mới nhớ ra là mình chưa tự giới thiệu bản thân, thật là có lỗi quá.

Muội tên Nhiếp Tiểu Thiến, mọi người vẫn gọi là Tiểu Thiến hoặc Thiến nhi, tỷ tỷ muốn gọi là gì cũng được a.” Nhiếp Tiểu Thiến gãi đầu nói, gương mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Nhiếp Tiểu Thiến, Triệu Thanh Thanh không khỏi bật cười, nàng giơ một cánh tay ra vỗ vỗ đầu của thiếu nữ trước mặt, miệng nói
“Vậy thì ta sẽ gọi muội là Tiểu Thiến, ta tên Triệu Thanh Thanh, muội có thể gọi ta một tiếng Thanh tỷ.”
“Thanh tỷ, muội vừa phát hiện ra một chuyện…” Nhiếp Tiểu Thiến chợt ngẩn người ra nói.
“Sao vậy?”
“Thanh tỷ lúc cười lên thật sự xinh đẹp quá a, muội từ trước tới nay chưa gặp ai xinh đẹp như tỷ hết a.” đối mắt của Nhiếp Tiểu Thiến trở nên long lanh, có phần ngưỡng mộ nói.
------------------------------
Triệu Thanh Thanh đã ở lại thôn làng hẻo lánh này được mấy ngày, tuy thương thế của nàng vẫn không có dấu hiệu khởi sắc, một thân tu vi không còn lại được bao nhiêu, nhưng ít nhất thì nàng cũng đã lấy lại vài phần sức lực, việc đứng lên đi lại cũng như hành động bình thường không mấy khó khăn, thậm chí nếu cần có thể ra tay động thủ chiến đấu, chỉ là thực lực còn lại chưa tới nửa thành, nhưng ở trong một ngôi làng đến cả Sư cấp cũng không có, nửa thành thực lực của một Tôn cấp cửu phẩm đại viên mãn cũng đã thừa đủ để phòng thân rồi.
Nói là như vậy chứ trên thực tế nàng cũng chẳng cần phải động chân động tay, ngôi làng này thực sự yên bình quá mức.

Người già ở nhà chăm nom trẻ nhỏ, trong khi đó thì phụ nữ làm những việc vặt như may vá thêu thùa, chăm sóc cây trồng, thanh niên trai tráng trẻ tuổi, những người có sức khoẻ và một số ít võ giả đảm nhiệm những công việc nặng nhọc như săn bắn, đốn củi, xây nhà, bầu không khí thanh bình nhàn hạ của ngôi làng khiến tâm cảnh của Triệu Thanh Thanh thả lỏng ra hết cỡ.
Đúng như những gì Nhiếp Tiểu Thiến nói, mọi người ở đây giống như là người một nhà, tất cả đều vô cùng hoà thuận mà chung sống với nhau, xích mích cãi vã nho nhỏ có xảy ra nhưng cũng chỉ là một chút chuyện vặt, mọi người đều đối xử với nhau rất tốt, đến cả một người lạ như nàng đột nhiên xuất hiện trong làng cũng không khiến mọi người phải nghi kị, ai nấy đều tỏ ra thân thiện với Triệu Thanh Thanh, liên tục hỏi thăm thương thế của nàng, đám trẻ trong làng thì cực kỳ thân thiết với nàng, cứ có thời gian rảnh là lại quấn lấy nàng hỏi chuyện đông chuyện tây.

Đã một tuần trôi qua kể từ lúc Triệu Thanh Thanh ở đây, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, dân làng ai nấy đều có việc riêng của mình, thương thế của nàng cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Cơ thể của một Tôn cấp cường giả cường hãn vượt xa những khái niệm thông thường, vết thương lớn ở bụng của nàng đối với người thường có thể là vết thương chí mạnh nhưng đối với nàng chỉ là một chút thương thế vặt vãnh, chỉ cần vài ba ngày là khỏi hẳn.
Đến cả độc tố mà nàng trúng phải cũng không phải là vấn đề quá lớn, tuy rằng ban đầu chính nó là thứ kiềm hãm linh lực trong người của nàng, nhưng qua một thời gian thì chính cơ thể của Triệu Thanh Thanh cũng sinh ra kháng tính, không ngừng trục xuất độc tố ra khỏi cơ thể, đến hiện tại thì chỉ còn sót lại một chút độc trong người mà thôi, thực lực của nàng cũng đã khôi phục đến bảy tám thành, tin rằng chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày thì nàng có thể hoàn toàn bình phục.
Triệu Thanh Thanh dường như rất thích cầu không khí yên bình của ngôi làng này, trong lòng nàng mặc dù vẫn bộn bề lo âu chuyện riêng nhưng nàng vẫn cảm thấy khá là

thoải mái, nếu như có thể thì nàng muốn sống như thế này mãi, một cuộc sống không lo âu, không tính toán, không cần mọi lúc mọi nơi phải đề phòng với tất cả người xung quanh.
Ngày hôm nay là một ngày nắng đẹp, không khí trong lành buối sáng sớm khiến Triệu Thanh Thanh nổi nhã hứng muốn đi dạo một chút, nhưng mà để cẩn thận thì nàng cũng không đi quá xa, chỉ quanh quẩn ở trong làng và bìa rừng, trong một phút lơ đãng, nàng không ngờ bản thân đã đi đến tận cuối làng, tiến sâu vào bên trong rừng.
Nàng chưa từng đặt chân tới nơi này, khung cảnh xung quanh hơi có phần lạ lẫm khiến Triệu Thanh Thanh không tự chủ được mà phóng xuất thần thức của mình ra, âm thầm để ý động tĩnh khắp nơi.

Nhưng mà có vẻ như nàng đã làm chuyện thừa, ngôi làng này tuy rằng nằm ở giữa rừng rậm nhưng khu vực này dường như có rất ít yêu thú lợi hại, đa phần chỉ là một chút dã thú thông thường, cá biệt mới có một vài đầu nhất giai, nhị giai yêu thú yếu ớt, sự cảnh giác của nàng có vẻ như không cần thiết.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt của Triệu Thanh Thanh chợt bắt gặp một căn nhà gỗ hoang tàn nằm giữa rừng, lôi kéo sự chú ý của nàng.

Dân làng khi tiến vào rừng săn bắt hoặc đốn củi cũng đôi khi dựng lên một vài căn lều trại tạm bợ để có chỗ trú chân, chuyện này không phải là thứ gì đó hiếm lạ, chỉ là vị trí của căn nhà này có phần cổ quái.

Khoảng cách từ chỗ này tới ngôi làng nàng đang sống không quá xa, đối với người bình thường cũng chỉ là hơn chục phút đi bộ, tuyệt đối không phải là chỗ dừng chân tạm thời giống như kể trên, hơn nữa tuy căn nhà gỗ có vẻ đơn giản, nếu không muốn nói là có phần đổ nát nhưng nhìn vào dấu vết xung quanh thì chắc chắn là có người sinh sống ở đây.
Chỉ là nếu có người sinh sống thì tại sao lại chọn một vị trí cách biệt với thôn làng như vậy, nếu tinh ý một chút thì có thể dễ dàng nhận ra nơi này giống như bị cô lập với dân làng vậy.

Đúng lúc này, thần thức nhạy cảm của Triệu Thanh Thanh bắt gặp chút động tĩnh nhỏ bé ở sau lưng mình, nàng hơi nhíu mày, khẽ lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ, một cái nháy mắt sau đã xuất hiện ở bên cạnh một gốc cây lớn, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào lưng người đang đứng trước mặt.

Chỉ thấy một thiếu nữ có mái tóc dài quá vai đang lấp ló đằng sau gốc cây cổ thụ, chốc chốc lại thò đầu ra nhìn quanh quất, biểu hiện có phần bối rối giống như đang tìm ai đó.
Triệu Thanh Thanh khẽ thở dài một cái, đưa tay ra vỗ vai thiếu nữ, miệng nói
“Tiểu Thiến, muội đang làm cái gì đó?”
Nhiếp Tiểu Thiến đang tự hỏi Thanh tỷ không biết đã biến đi đâu rồi, phút trước còn đứng ở ngay trước mặt mà bây giờ đã đột ngột mất dạng, thì bờ vai đã bị một bàn tay vỗ lên, đồng thời đằng sau lưng xuất hiện tiếng nói quen thuộc, nàng giật nảy cả người lên, vội vàng quay ra đằng sau, nhìn thấy người mình đang tìm đứng lù lù trước mặt, sắc mặt nàng không khỏi hơi đỏ lên, bối rối nói
“Thanh tỷ...muội....muội....”
Nhìn vẻ mặt có phần giấu đầu hở đuôi của Nhiếp Tiểu Thiển, Triệu Thanh Thanh không khỏi dở khóc dở cười, khổ não nói
“Muội đi theo ta làm gì thế?”
“Muội tính tìm tỷ có chút chuyện nhưng mà không thấy tỷ ở trong nhà, hỏi mọi người thì được biết tỷ vừa đi đến đây nên là....muội mới đuổi theo...” Nhiếp Tiểu Thiến giống như bị người ta bắt quả tang làm chuyện xấu, bàn chân chà chà xuống mặt đất, ngượng nghịu lí nhí nói.
“Vậy muội cũng không cần phải chạy đi tìm ta chứ, chuyện đó gấp lắm sao?” Triệu Thanh Thanh nghi hoặc nói.
“À không, cũng không phải là chuyện gì gấp gáp lắm, muội chỉ định hỏi tỷ một chút chuyện về thế giới bên ngoài thôi, sở dĩ muội phải vội vàng đến như thế là bởi vì......”
Nhiếp Tiểu Thiến còn chưa nói xong thì chợt im bặt, ánh mắt của nàng hướng lên phía trên mà nhìn tới.


Triệu Thanh Thanh đang tự hỏi tại sao Tiểu Thiến lại đột nhiên ngừng lại, trước mặt nàng đột nhiên tối sầm xuống, một bóng đen che khuất ánh sáng dần dần xuất hiện bao trùm lấy cả nàng lẫn Tiểu Thiến ở trước mắt.

Không cần quay lại nhìn Triệu Thanh Thanh cũng biết là có gì đó vừa mới xuất hiện sau lưng mình che đi ánh sáng chiếu từ trên cao xuống, trực giác của nàng báo hiệu nguy hiểm, lông tóc trên người nàng dựng hết cả lên, nàng vội vàng xông tới ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến vào lòng sau đó phi thân ra đằng trước, ngay khi đứng vững nàng liền quay người lại nhìn chằm chằm vào nơi mình vừa đứng.
Chỉ thấy tại vị trí vốn nằm ở phía sau lưng nàng lúc trước là một thân ảnh sừng sững giống như một tòa tháp, đó là một người đàn ông có chiều cao hơn hẳn bình thường, với dáng đứng hơi gù xuống của mình mà hắn ta vẫn cao hơn nàng đến tận một cái đầu, có thể dễ dàng ước tính chiều cao của hắn ta lúc đứng thẳng sẽ xấp xỉ hai mét, trên đầu hắn là một mái tóc bạc trắng dài đến quá lưng, bù xù rối tung đến mức che khuất cả khuôn mặt của hắn chỉ để lộ phần miệng.

Mà thực sự thì phần miệng của hắn cũng bị che phủ bởi một đám râu rậm rạp như bụi cây kéo dài tới quá ngực.

Y phục trên người hắn bẩn thỉu, rách nát tả tơi không khác gì mớ giẻ rách, chỉ có một chút quần áo nơi hạ thân là còn đại khái lành lặn, miễn cưỡng đủ để che đi chỗ nhạy cảm.
Trái ngược với vẻ ngoài trông giống như dã nhân của hắn, Triệu Thanh Thanh có thể dễ dàng nhìn thấy một cơ thể khỏe mạnh tràn ngập tính bạo tạc ẩn sau lớp vải mỏng manh, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn cứng rắn như đá tảng không hề quá đồ sộ mà thập phần gọn gàng, tạo thành những đường cong tinh tế không khác gì một tác phẩm điêu khắc kì công.

Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của một nam nhân nhưng Triệu Thanh Thanh có thể khẳng định rằng nam nhân trước mặt có một cơ thể với hình dáng, tỉ lệ cơ bắp hoàn hảo nhất mà mình từng thấy, vừa đủ sự đồ sộ mà không quá mức to lớn, cũng không quá mức gọn gàng đến mức tạo ra cảm giác gầy gò.
Nhưng trên hết tất cả đó là linh tính của nàng mách bảo rằng người trước mắt cực kỳ nguy hiểm, Triệu Thanh Thanh có cảm giác như mình đang đứng đối mặt với một đầu thượng cổ hung thú dữ tợn đến mức cực điểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể há miệng ra nghiền nát nàng giữa những hàng răng bén nhọn.

Linh lực trong người Triệu Thanh Thanh bất giác trở nên cuồng bạo, nàng ngay lập tức buông Nhiếp Tiểu Thiến ra, cả người thủ thế sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào, khí thế trên người dâng cao như cầu vồng.
Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên đầu nàng, bản thân đã chuẩn bị kỹ càng chu đáo nhưng không hiểu sao nàng vẫn chẳng cảm thấy tốt hơn chút nào, đối phương rõ ràng không hề tỏ ra chút địch ý, đúng hơn là đến cả động đậy một chút cũng không có, nhưng dường như hắn ta chỉ đứng yên đó thôi cũng tỏa ra một thứ khí tức quỷ dị khiến nàng khiếp đảm, không còn chút chiến ý nào mà chỉ muốn chạy trốn.
“Dừng lại!!! Thanh tỷ mau ngừng tay!!!” Đúng lúc Triệu Thanh Thanh không thể chịu đựng được nữa mà vọng động muốn ra tay trước, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng chạy ra đứng chắn giữa nàng và dã nhân, miệng hét lớn.
Triệu Thanh Thanh sửng sốt, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao thì sắc mặt nàng chợt kịch biến, chỉ thấy dã nhân kia không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Nhiếp Tiểu Thiến, bàn tay to lớn vươn ra đặt lên đầu thiếu nữ.
Linh lực trong người Triệu Thanh Thanh bùng nổ, hai chân dẫm mạnh xuống đất chuẩn bị dùng một tốc độ nhanh nhất cứu lấy Nhiếp Tiểu Thiến đang gặp nguy hiểm, nhưng mà còn chưa kịp làm ra hành động thì cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến nàng giống như bước hụt vào khoảng không, cả người mất đà ngã chúi về phía trước, hai mắt nàng trợn lên như đang nhìn một thứ gì đó khó tin.
Không có cảnh máu chảy đầu rơi giống như Triệu Thanh Thanh tưởng tượng, bàn tay to lớn của dã nhân kia đặt lên đỉnh đầu của Nhiếp Tiểu Thiến không phải để trực tiếp vặt đứt đầu của nàng xuống, cũng chẳng phải để dùng lực bóp nát xương sọ của nàng giống như bóp nát một quả dưa, bàn tay đó chỉ đơn giản chạm vào mái tóc của Nhiếp Tiểu Thiến sau đó xoa xoa giống như là đang vuốt ve một đầu sủng vật.

Trong khi đó thì Nhiếp Tiểu Thiến ở bên dưới đang làm vẻ mặt phụng phịu bất mãn, hai tay nắm lấy bàn tay của dã nhân mà lắc lắc, miệng kêu lên
“Ngốc tử, đã nói là không được xoa đầu ta nữa cơ mà!!”
Khóe mắt Triệu Thanh Thanh không khỏi giật giật, nàng buột miệng thốt lên một chữ
“Hả?????”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện