Nhiếp Tiểu Thiến loanh quanh ở trong căn phòng trọ có chút xa hoa mà không khỏi xoắn xuýt, nàng cảm thấy bỡ ngỡ trước cảnh tượng đô thị phồn hoa trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, đến cả nơi ở hiện tại của nàng cũng vượt xa so với nhà nàng trước kia, nàng thật sự chưa từng thấy nhiều đồ vật tinh xảo như thế này trong đời.
Có thể rời khỏi mái ấm gia đình đã quen thuộc sốt bao nhiêu năm qua cần phải có dũng khí nhất định, Nhiếp Tiểu Thiến có thể làm được như vậy đã đủ đáng khen, nhưng không có nghĩa là nàng không cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của bản thân.
Mấy ngày nay Nhiếp Tiểu Thiến ở gần Tử Phong, nỗi nhớ nhà cũng đã nguôi ngoai phần nào bởi sự cưng chiều của hắn đối với nàng, nhưng lúc này nàng đang ở một mình, cảm giác bất an lại một lần nữa xuất hiện, nàng không dám mở cửa nhìn ra ngoài, đến cả ở trong phòng cũng không làm gì cả, đến cả nến đèn cũng không thắp lên, chỉ sợ mình không cẩn thận gây ra rắc rối, tâm tình khẩn trương không thể nào ngủ được.
Cửa sổ căn phòng đột nhiên bị mở ra khiến Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi giật mình, nàng hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy ở trên bục cửa sổ là một thân ảnh bạch y phất phới chìm trong ánh trăng quen thuộc, lúc này nàng mới thở phào một cái.
Tử Phong sau khi đảo quanh một vòng phủ thành chủ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà xuyên qua cả thành trì mấy lượt, sau khi đảm bảo rằng không có tồn tại gì có thể gây nguy hiểm đến Triệu Thanh Thanh, hắn mới trở về phòng trọ.
Chỉ là về đến nơi thì hắn thấy cả căn phòng đóng kín cửa, bên trong không có ánh đèn, Tử Phong cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tiểu nha đầu kia không chịu được mệt mỏi nên đã ngủ rồi, nhưng để phòng hờ, hắn vẫn hiện thân sau đó mở cửa sổ chui vào.
Sở dĩ hắn phải hiện thân thay vì trực tiếp tàng hình xuyên tường như phường trộm cắp à nhầm như hắn vẫn thường làm là bởi vì nhỡ đâu Nhiếp Tiểu Thiến chưa ngủ, thấy hắn đột nhiên từ trong không khí bước ra khéo lên cơn đau tim mà ngất tại chỗ mất.
Quả đúng như hắn dự liệu, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang ngồi co rúm người lại trên giường, khuôn mặt có chút sợ hãi nhìn ra cửa sổ, sau khi thấy hắn thì gương mặt nàng mới giãn ra, thậm chí còn làm ra động tác thở phào khoa trương.
Trông bộ dáng giống như con mèo nhát gan của nàng mà Tử Phong không khỏi bật cười, cảm giác tâm tình của mình lúc này không đến nỗi tệ, xem ra cách tốt nhất để vượt qua khỏi vực thẳm của tuyệt vọng đó là tìm ra một thứ gì đó có thể an ủi bản thân a.
“Tiểu Thiến, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?” Tử Phong bước vào phòng, miệng cười nói.
“Muội…muội không ngủ được….” Nhiếp Tiểu Thiến lí nhí nói, đúng lúc này bụng nàng đột nhiên phát ra một tiếng “ọt” kéo dài khiến gương mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ hồng lên.
Tử Phong hơi ngẩn người ra, sau đó lắc đầu thở dài
“Từ chiều đến giờ muội vẫn chưa ăn gì à? Không phải ta đã nói là nếu cần gì thì cứ bảo người của nhà trọ mang tới hay sao?”
“Nhưng mà muội thấy cái gì cũng có giá trên trời á, lúc nãy muội có nhìn qua, chỉ là một bữa ăn nhỏ thôi cũng có giá mười mấy kim tệ, muội không dám ăn a.” Nhiếp Tiểu Thiến có phần ngượng ngùng nói, nàng tuy rằng không ra ngoài nhưng đại khái cũng biết giá trị của đồng tiền, bình thường cả nhà nàng cũng chỉ cần vài ba kim tệ là đã có thể sống cả tháng không cần lo nghĩ, chỉ là giá của một bữa ăn thôi cũng có thể để cho gia đình nàng sống đến mấy tháng, nàng thực sự không dám a.
Nghe Nhiếp Tiểu Thiến nói, Tử Phong cũng không biết phải nói gì, hắn từ trước tới nay đều không để ý tới mấy thứ tiền bạc này cho lắm, một phần là vì hắn không quan tâm, mà phần lớn là vì hắn quá giàu nên không biết đến nỗi khổ của người nghèo, vô hình chung khiến hắn quên mất là Nhiếp Tiểu Thiến cũng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mấy chục kim tệ trong mắt hắn còn không đủ để coi là cái số lẻ thì trong mắt người bình thường chính là một khoản tiền lớn.
Hắn thắp đèn trong phòng lên, sau đó ra mở cửa phòng gọi nhân viên tạp vụ của nhà trọ, dặn dò mấy tiếng, chỉ trong chốc lát sau đã có người mang đến một bàn tiệc hơn chục món ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm nức mũi tràn ngập khắp căn phòng.
Kéo Nhiếp Tiểu Thiến ngồi vào bàn, Tử Phong vỗ vỗ lên đầu nàng, có chút sủng nịch nhìn nàng nói
“Ăn đi, cũng không thể muội đi theo ta mà lại để bị bỏ đói được, nếu cha mẹ muội mà biết thì ta còn mặt mũi nào chứ.”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hàng loạt món ăn đủ loại màu sắc hương vị mà nàng chưa từng nhìn thấy mà không khỏi âm thầm nuốt nước bọt, nhưng vẫn kìm lòng lại mà không đụng đũa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tử Phong, miệng hỏi
“Ca ca, như thế này có phải là quá nhiều không, một mình muội không thể ăn hết được a.”
“Không vấn đề gì cả, muội ăn được bao nhiêu thì cứ ăn cho thoả thích, thừa thì thôi.” Tử Phong nói.
“Có thể nói cho muội biết chỗ đồ ăn này….có giá là bao nhiêu được không?” Nhiếp Tiểu Thiến rụt rè hỏi.
Tử Phong á khẩu không trả lời được, không phải là hắn không muốn trả lời, mà là thực sự hắn không biết, thời điểm thuê phòng trọ hắn tuỳ tiện ném ra mấy bạch tinh tệ cho chưởng quỹ, toàn bộ tiêu phí tính vào hết chỗ đó, còn dư lại thì coi như là tiền boa cho nhà trọ.
Một bạch tinh tệ tương đương với một ngàn kim tệ, chỉ thuê một căn phòng trọ ở tạm mà vung ra đến mấy ngàn kim tệ, cũng chỉ có dạng người giàu đến chảy mỡ như Tử Phong mới có thể làm vậy.
Trên thực tế thì hắn cũng không biết cái bàn tiệc trước mặt có giá trị như thế nào, Tử Phong thực sự không có nắm rõ phương diện giá cả của mấy thứ thông thường như thế này cho lắm, hẳn là vẫn chưa dùng hết cái số lẻ của đống bạch tinh tệ hắn đã ném ra lúc trước đâu.
“Đừng lo lắng, ta có rất nhiều tiền, đừng nói là để cho muội ăn ngon, ta có mua nguyên cả cái toà thành trì này cũng chỉ chạm đến cái số lẻ, cứ thoải mái đi, đi cùng ta thì không bao giờ phải nghĩ đến chuyện tiền nong gì cả.” Tử Phong đánh trống lảng nói, nếu để tiểu nha đầu này biết hắn dùng đến mấy ngàn kim tệ chỉ để mướn một căn phòng trọ ở tạm bợ thì chắc nàng đêm nay không ngủ nổi mất.
Trên thực tế thì hắn cũng không có thổi phồng quá mức, kim tệ hay bạch tinh tệ cũng chỉ là tiền tệ của thường dân và võ giả cấp thấp, võ giả đẳng cấp cao như hắn ai ai cũng giàu nứt đố đổ vách khi đem ra so sánh với người bình thường, chỉ tuỳ tiện vài trăm linh thạch hạ phẩm cũng có giá hàng chục vạn kim tệ, mà các đại lão tu vi cao thâm ai mà chẳng có thể tiện tay ném ra một lúc hàng trăm vạn hạ phẩm linh thạch.
Mà có đem Tử Phong so sánh với mấy vị đại lão đó thì hắn vẫn thuộc dạng giàu đến mức khiến người khác ói máu, số lượng tài sản của hắn hiện tại đã đến một con số thiên văn, đến chính hắn còn không biết mình giàu có như nào, chỉ biết là mình có rất nhiều tiền mà thôi.
Nghe Tử Phong nói vậy, Nhiếp Tiểu Thiến mới yên tâm bắt đầu dùng bữa, ban đầu thì vẫn còn bình thường, chỉ là một lúc sau cơn đói bụng ập đến, hơn nữa đồ ăn có hương vị thơm ngon mà nàng chưa từng được nếm trải, tiểu nha đầu cứ như vậy mà ăn như hổ cuốn rồng leo, biểu hiện thục nữ vứt thẳng ra khỏi cửa số.
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đang ôm bụng thoả mãn ngồi trên ghế, thần tình mơ màng thi thoảng còn chép chép miệng, Tử Phong thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cô bé này thật sự ngây thơ dễ thương đến quá mức, lúc này nàng trông giống một bé heo con hơn là một con mèo nhỏ, cứ nhìn cái bộ dáng ăn no rồi buồn ngủ kia là có thể tưởng tượng ra.
Tử Phong vung tay lên, tạm thu đống đồ thừa trên bàn vào trong chiếc không gian giới chỉ chuyên dụng để……..đổ rác của hắn, sau đó linh lực khẽ động, thổi tắt nến đèn trong phòng, hai tay ôm ngang Nhiếp Tiểu Thiến đi đến giường.
Nhiếp Tiểu Thiến còn đang lơ mơ thì bỗng thấy cả người bị bế bổng lên, nàng có chút hốt hoảng mà giãy nảy lên một chút, miệng nói
“Ca ca, làm gì vậy?”
Lẳng lặng đem Nhiếp Tiểu Thiến lên giường, Tử Phong nằm xuống ôm lấy nàng, lấy một ngón tay điểm lên mi tâm của nàng, miệng nhẹ nhàng nói
“Ngủ đi, dưỡng sức để ngày mai còn lên đường.”
Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy một luồng khí tiến vào trong đầu mình, tâm thần của nàng trở nên mê muội, cơ thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại sau đó rúc vào trong người Tử Phong, chốc lát sau nhịp thở của nàng đã trở nên nhẹ nhàng, cứ như vậy mà chìm vào trong giấc ngủ.
Độ tuổi của Nhiếp Tiểu Thiến ở Huyền Linh đại lục đã có thể làm vợ người ta như bình thường, chỉ là trong mắt của Tử Phong thì nàng vẫn còn nhỏ lắm, đừng nói là hắn vốn không hề có ý đồ gì với nàng, kể cả thực sự hắn có chủ ý muốn “ăn” bé heo con này thì bây giờ vẫn chưa phải thời điểm, hắn không có hứng thú đối với la lỵ a.
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đang rúc vào trong ngực mình ngủ ngon lành, Tử Phong không khỏi thở dài, nha đầu này cũng có chút đáng thương, tự nhiên người thân trong làng bị giết chết thì cũng thôi, đằng này ngay sau đó lại phải rời khỏi gia đình, bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình thường nhưng hẳn là tâm lý vẫn đang chịu một gánh nặng khó có thể diễn tả.
Cơ mà Tử Phong tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc mình đưa nàng đi theo có phải là việc làm đúng đắn hay không, Nhiếp Tiểu Thiến với thể chất đặc thù trong tương lai có thể sẽ là một trợ thủ đắc lực cho hắn, chỉ cần có lợi thì hắn sẽ không từ thủ đoạn, ngẫu nhiên an ủi tâm trạng của nàng cũng chỉ để khiến nàng càng trở nên trung thành với bản thân hắn mà thôi.
Có lẽ trên đời bất kỳ ai cũng có thể chỉ thẳng mặt Tử Phong mà nói rằng, ngươi lợi dụng một tiểu cô nương tay không tấc sắt như vậy thì có khác gì cầm thú hay không, hoàn toàn không còn lại chút nhân tính nào.
Nhưng đối với Tử Phong hiện tại thì nhân tính hay không nhân tính đã không còn quan trọng nữa.
Nếu như trước kia hắn vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, nhưng cái không từ thủ đoạn đó của hắn cũng chỉ chiếm đến tám phần, hai phần còn lại nếu cảm thấy quá mức bất nhân thì hắn sẽ không làm.
Chỉ là hiện tại hắn đã không còn quan tâm nhiều như vậy nữa rồi, ngoại trừ người thân của hắn thì tất cả đều chỉ là công cụ, trên đời này có người nào giảng nhân tính với công cụ hay không cơ chứ, cùng lắm là lúc sử dụng thì cẩn thận một chút, đến lúc hỏng thì vứt bỏ như rác rưởi mà thôi.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng thế, mà Triệu Thanh Thanh cũng vậy, trong mắt hắn hai người này đều chỉ là đồ vật không hơn không kém, không dùng được thì ném bỏ, chỉ vậy thôi.
“Thôi thì coi như là một khoản đầu tư cho tương lai đi.” Tử Phong lẩm bẩm, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, tròng mắt loé lên tinh quang quỷ dị.
--------------------------
Đám người Triệu Thanh Thanh không ở lại đây lâu, sau một đêm nghỉ ngơi liền ngay lập tức lên đường trở về đế đô, nói là lên đường chứ trên thực tế bọn họ cũng chỉ dùng truyền tống trận để dịch chuyển mà thôi.
Truyền tống trận cỡ lớn trong phạm vi Thiên Hành đế quốc đều do một tay hoàng thất Triệu gia nắm giữ, tuyệt nhiên không có một thế lực nào khác sở hữu truyền tống trận cỡ lớn, chỉ có truyền tống trận với cự ly ngắn mà thôi.
Thành trì này cũng không ngoại lệ, đại hình truyền tống trận nơi này thuộc về Triệu gia, là một trong số ít truyền tống trận cự ly siêu dài nối thẳng đến đế đô Thiên Hành đế quốc, người thường muốn sử dụng để đi nơi khác thì không nói, nhưng nếu điểm đến là đế đô thì khó như lên trời, chỉ có người thuộc về hoàng thất, hoặc là cường giả Tôn cấp trở lên mới được sử dụng, còn nếu ngươi không phải là một trong hai trường hợp kia? Vậy thì xin thứ lỗi, ngươi có lôi ra một tỷ thượng phẩm linh thạch để làm lệ phí cũng không được, mời ngươi tự cuốc bộ đến đế đô.
Truyền tống trận mở ra cũng có lịch trình cụ thể, không đủ số lượng người thì sẽ không khởi động, nhưng Triệu Thanh Thanh là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, dĩ nhiên là nàng có thể tuỳ ý sử dụng truyền tống trận mà không cần phải xin phép ai cả, sau một hồi sắp xếp và nạp linh lực, truyền tống trận rất nhanh liền khởi động, hành khách lần này chỉ có nàng và đám người Tần Xuyên, ít hơn nhiều so với con số hành khách thông thường mỗi lần truyền tống.
Phải biết rằng truyền tống cự ly siêu dài như thế này mỗi lần khởi động đều hao phí một lượng tài nguyên khổng lồ, chính vì thế nên thông thường phải gom đủ số lượng hành khách thì truyền tống trận mới mở ra, nhưng mà ai bảo thân phận của Triệu Thanh Thanh cao tới doạ người, đừng nói là chưa đủ người, dù chỉ có một mình nàng thì vị thành chủ kia cũng phải cắn răng mà ngoan ngoãn lấy tài nguyên từ trong túi của mình ra để khởi động trận pháp.
Thời điểm bước lên truyền tống trận, Triệu Thanh Thanh ngoài mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt và thần thức của nàng liên tục nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh bạch y thần bí kia nhưng tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của hắn.
Nàng cũng không lo lắng Nguyệt tiền bối không thể đuổi theo, dù sao thì với tu vi của ngài ấy, trực tiếp đề ra yêu cầu của mình với thành chủ là có thể dễ dàng sử dụng truyền tống trận, thậm chí cực đoan hơn nữa thì có thể nắm đầu tên thành chủ kia