Điểm ấn tượng đầu tiên vửa Tử Phong về hoàng cung đó là nơi này quá mức to lớn, chỉ tính riêng các cung điện đã như những toà nhà chọc trời khí thế bàng bạc được dựng lên khắp nơi, đứng từ xa nhìn lại cũng đã có thể thấy được, dù biết rằng thế giới này không có khoa học kỹ thuật hiện đại như Trái Đất nhưng bù lại có võ giả thông thiên triệt địa, nhưng Tử Phong vẫn phải ngạc nhiên trước quy mô to lớn của hoàng cung.
Chỉ đứng bên ngoài nhìn vào hắn cũng có thể cảm nhận thấy một tia áp lực nhè nhẹ, không phải là áp lực do võ giả phát ra mà là đại thế của nơi này thực sự quá lớn, đây là khí tức hoàng giả vô thượng, không cần tu vi như Tử Phong mà chỉ cần là người thường cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng có một điều khiến Tử Phong hơi nhíu mày, thứ khí tức này cố nhiên chính là được tạo nên bởi niệm lực và đại thế của hoàng thất Thiên Hành đế quốc trải qua bao năm thống trị, nhưng không hiểu sao hắn lại ẩn ẩn cảm thấy lẫn bên trong đó là một tia áp lực khác thường, tia áp lực này không ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, mà lại trực tiếp nhắm vào huyết mạch của bản thân, dường như ẩn chứa bên trong hoàng cung có một thứ gì đó huyền bí khiến huyết mạch của mình dao động, có chút giống như yêu thú cao giai gặp nhau so bì huyết mạch vậy.
“Thú vị lắm!!” Tử Phong không nhận ra khí tức này là gì, nhưng có thể khiến huyết mạch vô thượng của một Thiên Ma cao đẳng như hắn phải xao động, tồn tại đó tuyệt đối không phải là thứ gì đơn giản.
Triệu Thanh Thanh trở lại hoàng cung là một chuyện bí mật, nàng không định gióng trống khua chiêng mà trở về một cách công khai, đơn giản là bởi vì như vậy sẽ đánh động đến kẻ thù của nàng, nàng sẽ khó lòng ẩn núp trong bóng tối để quan sát động tĩnh của các phe phái đối địch được, dù sao trong mắt bọn chúng thì nàng vẫn đang mất tích, còn trong mắt người khác thì nàng đang không ở trong hoàng thành.
Huyền Linh đại lục tuy không có mấy thứ đồ chơi để liên lạc như là điện thoại hay máy tính, nhưng tin tức linh thông cũng không quá mức khó khăn, đáng lẽ ra lúc này kẻ thù của nàng cũng đã có thể nhận được tin là nàng vẫn sống sót và đã trở về đế đô.
Nhưng mà xảo diệu thay Lã tướng quân lại là người có năng lực không tệ, tự thân dẫn người truy dấu của Triệu Thanh Thanh, hơn nữa vì tâm lý tranh công với Nhị Thân Vương mà không nói manh mối cho bất kỳ ai khác, việc hắn bị giết vẫn còn là bí mật, không ai biết được hắn đã chết hay vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của nàng, ít nhất trong thời gian ngắn thì đó vẫn là bí mật.
Tần Xuyên thân là một đội trưởng thuộc tổ chức Thiên Tru, việc ra vào hoàng cung dễ như trở bàn tay, một cái lệnh bài thân phận sáng loáng giơ lên là thủ vệ bên ngoài vội vàng dạt ra nhường đường, chỉ sợ chậm trễ việc của mấy tên giết người như ngoé này thì trên cổ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ.
Một đường tiến thẳng vào trong hoàng cung, nhưng không phải là đến chỗ ở của Triệu Thanh Thanh, mà nàng đi theo Tần Xuyên vào trong cấm khu dành riêng cho Thiên Tru, tạm thời nàng sẽ ẩn náu ở nơi này quan sát động tĩnh bên ngoài.
Tần Xuyên sau khi tạm thời sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Triệu Thanh Thanh, hắn tạm thời rời đi, dù sao thì hắn cũng không thể mọi lúc mọi nơi bồi tiếp nàng được, thân là một đội trưởng của Thiên Tru hắn còn rất nhiều việc để làm, hơn nữa nếu nữ hoàng bệ hạ ở trong cấm khu của Thiên Tru mà còn gặp nguy hiểm nữa thì trên đời này khó có thể tìm được một nơi an toàn cho nàng.
Triệu Thanh Thanh lúc này mới có dịp để thả lỏng tinh thần của mình, không nơi nào bằng nhà mình, dù rằng ở đây cũng chẳng yên bình gì lắm cho cam, nhưng ít nhất khi nàng ở trong hoàng cung thì sẽ không có tên đui mù nào dám ra tay với nàng giữa thanh thiên bạch nhật, dù có là Nhị Thân Vương quyền thế ngập trời cũng không thể, hắn có thể âm thầm tính kế nhưng tuyệt đối không được công khai, một khi cái tầng da mặt mỏng manh đó bị xé rách thì toàn bộ người của Triệu gia bất kể theo phe của ai cũng sẽ coi hắn là phản đồ của gia tộc, lúc đó thì chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết hắn.
Tranh đấu trong gia tộc là chuyện thường tình, đao kiếm không mài thì khó có thể trở nên sắc bén, đạo lí này ai ai cũng biết, các tộc lão Triệu gia ở trên cao thậm chí còn âm thầm ủng hộ sự cạnh tranh này, chỉ có như vậy thì mới đảm bảo nhân tài của Triệu gia xuất hiện không ngừng nghỉ, đào thải những cá nhân không đủ tư cách.
Nhưng mà tranh đấu là một chuyện, huyết nhục thương tàn lại là chuyện khác, các ngươi có thể mặc sức tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán, nhưng tuyệt đối không được động đến binh đao thật sự, ít nhất thì không được công khai, còn nếu âm thầm làm thì dù ai cũng biết là ngươi làm nhưng không có chứng cớ thì chẳng ai làm gì được.
Vậy nên việc Triệu Thanh Thanh lên ngôi vương mới vấp phải không ít lời phản đối, dù sao thì đây cũng là ý chỉ của hoàng đế đời trước, nhưng thậm chí Nhị Thân Vương còn công khai tỏ vẻ muốn đoạt ngôi, làm như vậy thì chẳng khác nào đại nghịch bất đạo, mắc tội khi quân, cơ mà đối với cao tầng Triệu gia thì đây lại là chuyện hiển nhiên, chỉ có người đủ xứng đáng mới được ngồi lên vương vị mà thôi.
Triệu Thanh Thanh cũng tốt, Nhị Thân Vương cũng tốt, nếu nàng thắng thì đương nhiên mọi người sẽ công nhận năng lực của nàng, toàn tâm toàn ý hiệu lực cho nàng, còn nếu nàng thua thì chứng tỏ nàng là một đứa phế vật, mà phế vật thì không thể nào ngồi lên ngôi vua được.
Triệu Thanh Thanh vừa mới thở ra một hơi, còn chưa kịp rót một cốc trà uống cho đỡ khát thì cả căn phòng bỗng nhiên tối sầm xuống, bóng tối lan tràn che khuất ánh sáng ban ngày, Tử Phong xuất hiện giống như một u linh, hắc khí cuồn cuộn thâm trầm như mây đen trên trời trước cơn giông.
Dường như đã quen trước sự hiện diện quỷ dị của Tử Phong, Triệu Thanh Thanh tuy có chút giật mình nhưng rất nhanh đã có thể trấn tĩnh lại, nàng làm như không nhìn thấy gì cả mà điềm nhiên rót trà, uống một ngụm lớn cho đỡ khô cổ rồi mới hắng giọng nói
“Ta nói này Nguyệt tiền bối, ngài có thể không xuất hiện một cách bất ngờ doạ người như vậy không, nếu không phải là ta đã có kinh nghiệm làm quen thì chắc đã đau tim mà chết rồi.”
Đến lúc này thì nàng cũng không thèm hỏi Tử Phong làm cách nào mà có thể vô thanh vô tức đi theo mình xuyên qua truyền tống trận đến tận đây, xuyên qua đủ các thể loại cấm chế vô hình và những siêu cấp cao thủ cảnh vệ của hoàng cung mà đột nhập vào đây thần không biết quỷ không hay nữa.
Nàng biết là có hỏi cũng như không hỏi, đây hẳn là bí mật của Nguyệt tiền bối, sao có thể nói cho mình biết được, mà cứ cho là ngài ấy nói ra đi, thì Triệu Thanh Thanh cũng không dám chắc mình có thể bình tĩnh tiếp nhận được.
Cơ mà lời vừa mới nói ra khỏi miệng, Triệu Thanh Thanh mới để ý đến một chuyện, không ngờ trong ngực của Nguyệt tiền bối chính là thân hình nhỏ bé của Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đang ngủ một cách ngon lành.
Triệu Thanh Thanh thiếu chút nữa ném luôn chén trà trên tay vào góc nhà vì giật mình, nếu chỉ có một mình Nguyệt tiền bối vượt qua tầng tầng lớp lớp ngăn trở của hoàng cung mà tiến vào như chỗ không người thì cũng thôi đi, dù sao người ta cũng là cường giả siêu giai lắm thủ đoạn, nhưng mà đem theo một tiểu cô nương không chút tu vi, cũng chẳng biết cách để ẩn đi sự hiện diện của bản thân mà nghênh ngang đi vào, con mẹ nó đây là cái thủ đoạn nghịch thiên gì vậy.
Tử Phong đặt Nhiếp Tiểu Thiến xuống cái giường trong phòng, hắn cũng không quên thu liễm hắc khí đang lan tràn xung quanh lại, dù sao thì cố tình phơi bày thủ đoạn chấn nhiếp tinh thần của Triệu Thanh Thanh một hai lần còn được, lạm dụng nhiều quá sẽ trở thành khéo quá hoá vụng, một tồn tại thần bí sâu như thâm uyên không đáy vẫn đáng sợ hơn là một vị chí tôn cường giả nhưng ai cũng biết rõ thực lực.
“Cũng chỉ là một vài thủ đoạn bất nhập lưu mà thôi, nếu không làm thế thì sao ta có thể âm thầm đi theo bảo vệ bệ hạ được.” Tử Phong ngồi xuống ghế đối diện với Triệu Thanh Thanh, khí định thần nhàn nói.
Triệu Thanh Thanh nghe vậy không khỏi trợn mắt lên, trong mắt ngài đấy là thủ đoạn bất nhập lưu nhưng đối với ta thì đấy chính là thần công nghịch thiên đấy, biết ngài là một cao thủ nhưng ít nhất thì cũng phải có chút tiêu chuẩn một cách bình thường chứ.
“Bỏ qua chuyện đó, Nguyệt tiền bối lần đầu tiên đến Thiên Hành đế quốc hẳn là không rõ bố cục ở nơi này, để ta giới thiệu sơ qua cho ngài.”
Thông qua lời nói của Triệu Thanh Thanh, một bức tranh toàn cảnh về các thế lực đáng chú ý trong Thiên Hành đế quốc dần hiện lên trong đầu Tử Phong.
Trước hết thì hoàng thất Triệu gia chính là thế lực cường đại nhất, đứng ở trên đỉnh cao đã hàng ngàn năm nay sừng sững không đổ, luôn luôn đè ép các thế lực khác không thể ngóc đầu lên được.
Cũng chính vì thế mà ở Thiên Hành đế quốc, mệnh lệnh của Triệu gia chính là ý trời, dù không muốn cũng phải tuân theo.
Các thế lực mạnh mẽ khác ở đế đô toàn bộ đều là các thế gia võ học lâu đời, tuyệt nhiên không có một tông môn nào, nghe nói là bởi vì năm xưa sau thời điểm lập quốc không lâu, có một đám tông môn này nọ cứ ngang nhiên tồn tại độc lập, giống như không thèm để mắt tới Triệu gia của lão, một bộ dạng các ngươi muốn làm gì thì làm, bọn ta thân phận siêu nhiên không thèm chấp nhặt với các ngươi, cứ như vậy mà cao cao tại thượng làm loạn ở đế đô.
Một núi không thể có hai hổ, hơn nữa ở đây con số không dừng lại ở số hai, lão tổ tiên của Triệu gia nhìn đám người này mà không khỏi chướng tai