Nhiếp Tiểu Thiến vốn bị Tử Phong dùng một vài phương pháp đặc thù khiến bản thân ngủ mê mệt, đến hơn nửa ngày sau mới tỉnh dậy, tinh thần có chút suy sụp bởi tác dụng phụ của truyền tống trận, nhưng miễn cưỡng mà nói thì đây chỉ là mệt mỏi thông thường, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục, không đến mức nghiêm trọng.
Triệu Thanh Thanh còn nhiều việc phải làm, cũng không thể mãi ở bên cạnh bồi tiếp Tử Phong được, hơn nữa trong tay khuyết thiếu thông tin thì dù có ngồi bàn tới bàn lui cũng chẳng có thể đưa ra được kế hoạch nào ra hồn.
Tử Phong ngồi không chẳng có việc gì làm, bèn quyết định mang Nhiếp Tiểu Thiến ra ngoài chơi, đương nhiên mục đích chính của hắn chính là tìm hiểu tình hình hiện tại của đế đô, để xem những đại gia tộc này có vị thế như thế nào ở trong Thiên Hành đế quốc, trăm nghe không bằng một thấy, cứ tự mình dùng chính hai con mắt của bản thân để chứng thực vẫn là hiệu quả nhất.
Hoàng cung đối với Tử Phong mà nói thì như chốn không người, hắn muốn đi vào đi ra kiểu gì cũng được, dù hắn có chồng cây chuối đi thẳng vào từ cổng chính cũng không ai có thể biết được, việc hắn đưa Nhiếp Tiểu Thiến ra ngoài vô cùng dễ dàng.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Tử Phong vẫn phải ngạc nhiên một trận trước sự phồn hoa của kinh thành, tiếng xe cộ qua lại, tiếng người nói chuyện huyên náo, vô số cửa hàng với đủ loại hình thức kinh doanh được mở ra, dòng người qua lại tấp nập, cấm vệ quân bảo đảm trị an đi qua đi lại không dứt.
Thứ khiến hắn còn bất ngờ hơn nữa đó chính là mặt bằng chung của võ giả nơi này thật sự……rất yếu, yếu đến mức đáng ngạc nhiên, đáng lẽ ra ở một nơi như thế này thì võ giả mạnh mẽ phải xuất hiện nhiều mới đúng, đằng này đến chín thành đều chỉ là thường dân hoặc võ giả nhập môn Linh Cảnh, Sĩ cấp Sư cấp cũng nhiều nhưng không thể so sánh, Tướng cấp võ giả cũng có nhưng chỉ là con số lẻ, đến cả Vương cấp võ giả cũng không thấy đâu, so ra còn kém cả mấy cái thành trì rách nát khác.
Chỉ là khi Tử Phong nghĩ lại thì thấy điều này cũng có phần hợp lý, thiên hạ rộng lớn võ giả cao giai nhiều như chó, nhưng ở đây là đâu, đây chính là đế đô của Thiên Hành đế quốc, nơi lục đại gia tộc tính cả hoàng thất làm bá chủ, võ giả chỉ cần hơi có chút thực lực đều lựa chọn gia nhập vào các gia tộc đó, dù chỉ là một tên lính canh cửa thì vẫn hơn là tán tu chạy loạn bên ngoài, dù sao thì đằng sau lưng mình cũng có một chỗ dựa to lớn.
Hơn nữa dù những tán tu có chút thực lực không muốn trở thành người của các gia tộc thì những thế gia cường đại đó cũng đi trước mời chào, tin rằng ít ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn đó.
Vả lại dù có vượt qua tất cả những điều kể trên thì tán tu bình thường cũng không muốn xuất hiện ở nơi ngoạ hổ tàng long này, tu vi thực sự mạnh mẽ thì không nói, nhưng nếu tu vi chỉ nằm ở trung tầng như là Vương cấp hay Tôn cấp thì nơi này chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể đắc tội với các siêu cấp thế gia, mà những thế gia này vì bảo trì mặt mũi sẽ không bao giờ tha thứ cho ai dám mạo phạm bọn chúng.
Vậy nên dù những cường giả trung tầng đó có xuất hiện ở kinh thành thì cũng cực kỳ thu liễm, hành động chẳng khác gì mấy tên thường dân cả, ai mà biết được mình vừa mới động chạm tới một lão bản tửu điếm thì liệu đằng sau lưng lão bản đó có đại thụ chống lưng hay không chứ, cẩn thận vẫn hơn.
Vậy nên dù đây là khu vực được coi là trung tâm huyết mạch của Thiên Hành đế quốc nhưng mặt bằng chung thực lực võ giả nơi này thấp hơn hẳn so với nơi khác, trừ các siêu cấp thế gia thì cường giả tán tu không có mấy.
Nói vậy thôi chứ Tử Phong vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Thánh Giai cường giả ẩn hiện khắp nơi, chứng tỏ mặt ngoài thì biểu hiện thế thôi chứ nơi này vẫn chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, cường giả như mây, chỉ là không lộ liễu mà thôi.
Nhưng mà mặc kệ mấy thứ đó, với thực lực hiện tại của Tử Phong thì đó không phải là vấn đề, hơn nữa mục đích của hắn hiện tại không phải là gây rối, chỉ là thuần tuý đi dạo vài vòng mà thôi, không có việc gì phải lo lắng cả.
Phố xá ngày hôm nay xuất hiện chuyện lạ, một thân ảnh bạch y tiêu sái chậm rãi rảo bước trên đường lớn, người này có thân hình cao ráo nổi bật, trên người là một bộ y phục màu trắng từ đầu tới chân không nhiễm một hạt bụi, giống như một viên ngọc lấp lánh trong đêm đen khiến cả một vùng không gian xung quanh sáng bừng lên, mái tóc dài ngang lưng màu bạc trắng khẽ đong đưa theo từng nhịp bước của người đó, khí tức của bạch y nam tử nhẹ nhàng giống như lông vũ đong đưa trong gió nhưng đồng thời cũng vô cùng trầm ổn không chút yếu nhược, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ khí chất cao quý nhưng lại không khiến người khác cảm thấy áp lực, ngược lại có chút ôn hoà thân cận.
Trên mặt nam tử đeo một chiếc mặt nạ màu trắng với một vài hoa văn tinh xảo che đi khuôn mặt đằng sau, tay bế theo một tiểu cô nương 14-15 tuổi phấn điêu ngọc mài cực kỳ đáng yêu.
Tử Phong giống như hạc giữa bầy gà, nổi bật giữa dòng người hối hả đông đúc xung quanh khiến ai nấy đều phải ghé mắt nhìn.
Nhiếp Tiểu Thiến chưa từng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế này trong đời, giống như “nhà quê lên tỉnh” mà không ngừng tò mò nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng phấn khích, chốc chốc lại chỉ trỏ khắp nơi một cách hào hứng, tinh thần mệt mỏi trở nên phấn chấn.
“Ca ca nhìn kìa, nhiều đồ vật lấp lánh quá.” Nhiếp Tiểu Thiến gần như reo lên, ôm cổ Tử Phong nói.
Tử Phong có chút buồn cười nhìn tiểu nha đầu đang hứng chí bừng bừng quan sát xung quanh, hắn theo hướng chỉ của nàng nhìn tới, ở đó là một sạp hàng có chút nhỏ bé, bên trên bày biện một đống trang sức có phần đẹp mắt dành cho nữ tử, chiều theo ý của Nhiếp Tiểu Thiến, hắn cất bước đi về phía sạp hàng đó, miệng ôn hoà nói
“Chỉ là một chút nữ trang nho nhỏ mà thôi, Tiểu Thiến có hứng thú à?”
Người bán hàng là một nữ tử trung niên có phần mập mạp, nhìn thấy thân ảnh trước mặt liền theo kinh nghiệm mà biết ngay rằng đây chính là khách quý, không dám chậm chễ đon đả nói
“Xin chào khách quan, ngài muốn tìm trang sức dành cho vị tiểu thư đáng yêu này à? Ở đây ta có đủ loại trang sức, tất cả đều là hàng cao cấp, giá cả vô cùng phải chăng, hơn nữa hình thức vô cùng đẹp mắt, phối hợp với vị tiểu thư này thì phải nói là tuyệt phối.”
Tử Phong lắc đầu không có ý kiến, không cần phải dùng đến năng lực phân tích của mình, hắn chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng có thể biết được đa phần đồ vật ở đây chỉ là những trang sức thông thường, chẳng có chút gì gọi là hàng cao cấp cả, chất liệu tầm thường ở đâu cũng có, điều duy nhất đáng khen đó là về mặt hình thức thì bọn chúng đều có chút tinh xảo và bắt mắt.
Cơ mà Nhiếp Tiểu Thiến thì không nghĩ như vậy, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều trang sức đẹp mắt như thế này cả, mặc dù ở nhà cha mẹ của nàng cũng hay mua một vài đồ trang sức cho nàng như là kẹp tóc hay bông tai nhưng bất kể là chất lượng hay hình thức đều không thể sánh bằng những đồ vật trước mặt.
Thấy tiểu nha đầu có chút hứng thú, Tử Phong cũng không nỡ khiến nàng mất hứng, mặc dù hắn tuỳ tiện ném ra một vài đồ vật đang sở hữu cũng tốt đẹp hơn mấy thứ vớ vẩn này đến cả ngàn lần nhưng trước mắt mà nói thì chỉ cần Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ là được, cũng chẳng quan trọng lắm.
“Ca ca, thứ này trông đẹp quá!” Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ cầm lên một chiếc dây chuyền có phần tinh xảo, đeo thử lên cổ rồi nhìn vào tấm gương soi ở bên cạnh, miệng nói như reo.
“Tiểu thư thật là tinh mắt, sợi dây chuyền này là đồ vật trân quý nhất của bổn điếm, được tạo ra bởi những nghệ nhân lành nghề nhất, chất liệu cũng thuộc dạng thượng thừa,…”
Tử Phong trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói của nữ nhân bán hàng, hắn nhìn sợi dây chuyền cũng chỉ là kim loại thông thường được đánh bóng kỹ lưỡng sau đó phủ lên một lớp vàng mỏng, ngoài ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, soi tới soi lui cũng không thấy chút gì gọi là “trân quý” cả, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Nhiếp Tiểu Thiến vốn đã là một tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài, nay có thêm trang sức lại càng trở nên đáng yêu hơn bội phần.
“Sợi dây chuyền này có giá bao nhiêu?” Tử Phong cắt