Sáng hôm sau.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ lớn vang lên giữa Mạnh phủ khiến cả kinh thành rung rinh một trận như có động đất, dân chúng khắp nơi hoảng sợ đưa mắt nhìn về phía Mạnh phủ, ở nơi đó lúc này đang có một đám khói bụi bốc lên cao, động tĩnh lớn và bất ngờ tới mức khiến các đại thế gia đều không khỏi thắc mắc là Mạnh gia xảy ra chuyện gì.
Mạnh Thiên Quân đứng giữa một đống gạch vụn đổ nát vốn chỉ mấy giây trước chính là thư phòng của mình, chỉ là hiện tại đừng nói là thư phòng của hắn, đến cả các kiến trúc xung quanh trong bán kình 50 mét đều bị phá huỷ hoàn toàn, đến cả nửa viên gạch nguyên vẹn cũng không còn.
Sắc mặt của Mạnh Thiên Quân cực kỳ khó coi giống như ăn phải một con ruồi, không, nếu hắn thực sự nuốt phải một con ruồi thì cùng lắm là tự trách vận khí đen đủi rồi nhỏ mấy bãi nước miếng mà thôi, tuyệt đối không thất thố như thế này.
Mạnh Thiên Quân lúc này cực kỳ tức giận, toàn thân linh lực mất kiểm soát hết dâng lên cao rồi lại hạ xuống, sát khí không kiềm chế lại mà giải phóng hết ra ngoài.
Hắn sao có thể không tức giận cơ chứ, không tiếc để lộ thực lực ẩn giấu của gia tộc nhưng hoàn toàn không thu về được tin tức hữu dụng gì, đã vậy còn trong một đêm tổn thất mất bốn Thánh Tôn, một Thánh Quân cường giả.
Thánh Tôn hay Thánh Quân cường giả chứ không phải con chó con mèo, dù không phải là chiến lực tầng thứ cao nhất của một đại thế gia như Mạnh gia nhưng bọn họ dù sao vẫn là chiến lực không thể coi thường a.
Trong lòng Mạnh Thiên Quân đau như muốn nhỏ máu, đó là bốn vị Thánh Tôn cùng một vị Thánh Quân a, dù mất đi bọn họ không khiến Mạnh gia diệt vong nhưng đủ để khiến gia tộc mình thương gân động cốt, phải biết rằng để bồi dưỡng ra một Thánh cấp cường giả thông thường đã tốn không biết bao nhiêu là tài nguyên tu luyện, không chỉ như vậy mà dạng thiên tài có thể tiến giai Thánh cảnh trong trăm năm đâu có nhiều, hiếm như lông phượng sừng lân là đằng khác, đây lại còn chẳng phải là Thánh giai thông thường, là đẳng cấp Thánh Tôn, Thánh Quân đấy, có trời mới biết được Mạnh gia đã trả giá bao nhiêu để có thể bồi dưỡng ra được một Thánh Tôn cường giả.
Lấy thực lực cùng căn cơ hùng hậu của Mạnh gia suốt trăm năm nay cũng chỉ có thể bồi dưỡng ra chưa đến năm mươi bị Thánh Tôn, Thánh Quân cường giả thì lại càng ít, hơn nữa phàm là người đã đạt đến cấp bậc Thánh Quân đều có cơ hội rất lớn đột phá trở thành Thiên Tôn siêu cấp cường giả, dù chỉ mất đi một người cũng có thể khiến thực lực của Mạnh gia tổn hại trầm trọng.
Mạnh gia là siêu cấp thế gia, chắc chắn sở hữu cường giả cấp bập Thiên Tôn toạ trấn, nhưng cường giả ở tầng thứ đỉnh cao như vậy dù muốn ra tay cũng bị chịu nhiều hạn chế, luôn phải nhìn trước ngó sau mỗi khi hành động, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị các thế gia khác bắt được điểm yếu, chỉ có thể tồn tại như một chiêu bài đảm bảo an nguy cho gia tộc của mình, khó có thể tự thân xuất mã.
Chính vì như vậy nên Thánh Quân cường giả còn có tác dụng thực tế lớn hơn nhiều so với Thiên Tôn cường giả, không có Thiên Tôn xuất hiện, Thánh Quân chính là vua.
Chỉ trong một đêm mất đi nhiều cường giả như vậy, dù Mạnh Thiên Quân có là dạng người sắt đá thái sơn sụp đổ cũng không chùn bước thì cũng không chịu được mà cảm thấy tức giận, đồng thời trong lòng cũng trở nên lo lắng.
Rốt cuộc kẻ thù của Mạnh gia là ai mà có thực lực thông thiên đến như vậy, Thánh Quân cường giả nói giết là giết, hơn nữa đến cả nửa phần động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ đối phương là Thiên Tôn cường giả.
Nhưng mà điều này lại càng phi lý, đúng là hai cấp bậc Thánh Quân và Thiên Tôn cách biệt như trời với đất, nhưng một Thiên Tôn cường giả muốn vô thanh vô tức làm thịt một Thánh Quân ở một nơi tràn ngập cao thủ ẩn giấu như kinh thành mà không gây ra chút động tĩnh nào là một điều không thể, tốt xấu gì thì cũng phải có chút ba động không gian chứ.
Hơn nữa Thiên Tôn cường giả không động thì thôi, một khi đã động thì thanh thế cực kỳ to lớn, thiên địa biến chuyển, bất kể có khống chế lực đạo đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi, đó là đặc điểm của cấp bậc Thiên Tôn, động một chút là thiên địa đại đạo hỗn loạn, nếu có một cường giả cấp bậc như thế ra tay thì chắc chắn đã phải kinh động đến lão tổ tông nhà mình rồi.
“Các ngươi nói rằng bọn hắn sau khi tách ra liền bị giết đúng không??” Mạnh Thiên Quân âm trầm nói.
Ở cách hắn không xa là toàn bộ những Thánh Giai cường giả đã được phái ra ngoài đêm qua, một người có tu vi Thánh Quân trong số đó bước lên, nghiêm giọng nói
“Đúng thế gia chủ đại nhân, bọn ta sau khi tự phân công với nhau liền chia thành từng nhóm nhỏ toả ra khắp kinh thành để điều tra, nếu tính toán thời gian Sinh Mệnh Ngọc Bài của bọn hắn vỡ nát thì có thể khẳng định bọn họ bị giết không lâu sau khi bọn ta tách ra mỗi người một ngả.”
Mạnh Thiên Quân nghe vậy không khỏi trầm ngâm, mỗi người đều có thực lực cao cường, hành tung cũng bí ẩn nhưng khó tránh khỏi tai mắt khắp nơi của các thế lực khác, vừa mới tách ra đã bị hạ sát thì chỉ có thể kết luận là bọn họ đã bị giám thị nghiêm ngặt, bản lĩnh như vậy thì không có mấy nhà làm được, chỉ có năm đại thế gia đứng đầu còn lại là đủ năng lực theo dõi bọn hắn.
“Các ngươi nói rằng sau khi rời khỏi phủ liền tách ra thành từng nhóm nhỏ theo phân công để điều tra đúng không, vậy nhóm của bọn hắn đảm nhiệm điều tra nơi nào?” Mạnh Thiên Quân quắc mắt nhìn đám cường giả trước mặt.
“Bọn hắn phụ trách điều gia khu vực xung quanh phủ đệ của Lý gia.” Có người nhanh chóng trả lời.
Mạnh Thiên Quân cau mày trầm ngâm một lúc, hồi lâu sau mới phất tay ra hiệu cho đám cường giả Mạnh gia lui đi, bản thân mình trực tiếp ngồi thẳng xuống nền đất bụi bặm, tay chống cằm suy nghĩ.
“Là Lý gia làm ư? Chuyện này không thể nào, hai nhà chúng ta là đồng minh với nhau, cùng phò tá Nhị Thân Vương trên con đường tranh đoạt vương vị, mấy ngày nay ta gióng trống khua chiêng như vậy, hơn nữa cũng không tận lực che giấu việc Kinh Hà bị bắt cóc, hẳn là ai cũng biết những người đó là do ta phái ra ngoài điều tra.
Nhưng mà nếu không phải là Lý gia làm thì là ai làm, ai có được bản lĩnh động thủ ở ngay trong khu vực của Lý gia mà không bị phát hiện ra, phải biết rằng người chân chính nắm quyền của Lý gia là lão tổ tông Lý Khinh Vân có tu vi Tam Bộ Thiên Tôn, với cảnh giới như vậy muốn giám thị nhất cử nhất động của khu vực xung quanh Lý gia nào có khó khăn gì.....Hừ, Lý gia à....” Mạnh Thiên Quân lẩm bẩm, ánh mắt của hắn chợt trở nên lăng lệ, ẩn ẩn bên trong còn có sát khí.
----------------------------
“Nguyệt tiền bối!!” Triệu Thanh Thanh hối hả xông vào trong phòng của Tử Phong, miệng gọi lớn.
“Bình tĩnh nào bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Tử Phong đang ngồi kế bên cửa sổ, trông thấy bộ dạng vội vã của Triệu Thanh Thanh mà không khỏi nhíu mày.
“Ngài còn hỏi ta có chuyện gì ư? Có phải đêm qua ngài lại tiếp tục giết người của Mạnh gia đúng không?” Triệu Thanh Thanh nói.
“Đúng thế, một Thánh Quân và bốn Thánh Tôn, nhưng mà chuyện đó thì có vấn đề gì?” Tử Phong thẳng thắn thừa nhận.
“Ài, ngài làm thế là hại ta rồi, nếu ngài muốn xử lí người của Mạnh gia thì ta không muốn ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, nhưng tại sao ngài lại giết người ở gần Lý gia chứ, như vậy có khác gì gián tiếp hại phe ta đâu.” Triệu Thanh Thanh thở dài.
“Ồ, bệ hạ nói thử xem, là ta hại bệ hạ như thế nào?” Tử Phong có chút hứng thú nói.
Triệu Thanh Thanh thả người ngồi phịch xuống ghế, trên mặt lộ rõ thần sắc mệt mỏi, có phần uể oải nói
“Những cường giả của Mạnh gia được phái ra ngoài ngay sau đó liền tách ra thành các nhóm nhỏ, điều này nói lên rằng bọn chúng đều đã tự phân công phương hướng điều tra với nhau, ai đi đâu đều được người khác biết rõ.
Nhóm người mà ngài giết trên đường đi một mạch lao thẳng đến Lý gia, hiển nhiên là bọn chúng đã thống nhất với nhau sẽ điều tra khu vực xung quanh Lý phủ.
Nhưng mà ngài lại giết bọn hắn,