Cuồng Huyết Thiên Ma

Kinh Thiên


trước sau



Tử Phong đứng lên, đôi cánh không bao bọc lấy Triệu Yển Nhạn nữa mà dang rộng sang hai bên, hắn dùng thần thức dò xét xung quanh, gần như không cần phải hỏi thăm cũng có thể biết được kẻ địch chính là đám người mặc đồ màu vàng đang bao vây xung quanh, còn đám hộ vệ Triệu gia thì lúc này đang nằm cả dưới đất.

Hắn không khỏi cảm thán, đúng là càng lên cao thì càng được mở rộng tầm mắt, lúc trước ở Lăng Hư Cung những cường giả Thánh Tôn Thánh Quân đã như thần long thấy đầu không thấy đuôi, xuất hiện cực kỳ ít, hiện tại đảo mắt một cái đã hiện lên cả đám, hơn ba mươi người mà có đến tận sáu vị Thánh Quân, mười bốn vị Thánh Tôn, còn lại toàn bộ là Thánh Hoàng cường giả, xem ra cường giả trong thiên hạ không hề hiếm, chỉ là tầm mắt của hắn chưa đủ để có thể trông thấy mà thôi.
Nhưng mà hơn ba mươi Thánh Giai đỉnh cấp cường giả trong mắt hắn không đáng một xu nào, người khiến hắn phải chú ý đến đó chính là lão già hoàng sam đang đứng ở kia, từ trên người lão Tử Phong có thể cảm nhận được một tia uy hiếp nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để chứng minh rằng thực lực người này có tư cách để nói chuyện ngang hàng với hắn.
Lúc này Triệu Thanh Thanh cũng từ trên trời hạ xuống, vừa rồi Tử Phong nhìn thấy Triệu Yển Nhạn gặp phải công kích chí mạng, hắn buộc phải để lại Triệu Thanh Thanh trên không trung mà lao vội xuống nên hiện tại nàng mới đuổi kịp đến nơi.

Nhìn thấy Triệu Yển Nhạn toàn thân không tổn hại đang ở trong lòng Tử Phong, Triệu Thanh Thanh lúc này mới thở phào một cái, may mắn là đã không đến quá muộn, và còn may mắn hơn nữa đó là mình có thể nhờ đến sự giúp đỡ của một cường giả như Nguyệt tiền bối.
Tử Phong dùng một tay nhấc cổ áo của Triệu Yển Nhạn lên giống như túm gáy một chú mèo con, tiện tay ném về phía Triệu Thanh Thanh ở đằng sau, tiến lên trước vài bước, đôi cánh vươn ra che trở cho cả hai nữ nhân sau lưng mình, sắc mặt lạnh lẽo hướng về phía đối diện.
“Ngươi là ai??” Tử Phong xuất hiện quá mức đột ngột khiến cả đám người không khỏi sững sờ, đến khi nhận ra liền vội vàng thối lui về bên cạnh lão giả hoàng sam, lúc này mới có người lên tiếng.
Tử Phong hoàn toàn phớt lờ lời nói của đối phương, hắn khi nghe Triệu Thanh Thanh kể về Triệu Yển Nhạn đã ngay lập tức coi tiểu nha đầu này thành người quan trọng chỉ đứng sau Triệu Thanh Thanh, hiện tại là một cơ hội thể hiện bản thân có một không hai trước mặt cả hai người, hắn đương nhiên phải giữ hình ảnh tiền bối thế ngoại cao nhân của mình, nếu mở miệng ra đáp lời của một tên Thánh Giai thì chính là tự hạ thấp thân phận, chuyện này không thể làm được.
Lão giả hoàng sam lúc này cũng bước lên một bước, gạt cái tên Thánh Giai không biết trời cao đất dày vừa lên tiếng kia ra một bên, miệng nói
“Lui ra sau đi, đây không phải là chỗ mà ngươi có thể lên tiếng! Xin hỏi các hạ là ai, tại sao lại nhúng tay vào chuyện riêng của chúng ta??”
Nếu Tử Phong cảm nhận được thực lực của lão giả, thì ngược lại lão cũng có thể đại khái đoán được thực lực của hắn, tuy không rõ ràng nhưng trực giác của lão nói rằng nam tử bạch y này tuyệt đối không đơn giản, chỉ riêng cái khí chất này đã không phải là Thánh Giai võ giả có thể so sánh, rất có thể là một cường giả cùng cấp với mình.
Chưa biết đối phương là địch hay là bạn nhưng nếu tự nhiên để thuộc hạ của mình chọc giận đối phương chỉ vì không biết đến phép tắc thì được không bù nổi mất, lão phải ra mặt thôi.
“Ta là ai có quan trọng hay không? Ngươi chỉ cần biết rằng những người này ngày hôm nay được ta đảm bảo, không muốn chết thì cút!!” Tử Phong nở một nụ cười lạnh lẽo, vô cùng cường thế lên tiếng, lời nói không để lại chút mặt mũi cho đối phương.
Gương mặt nhăn nheo của lão giả hoàng sam có chút trầm xuống, lão mở đôi mắt có phần đục ngầu của mình ra mà nhìn Tử Phong bằng nhãn thần sắc bén, miệng gằn giọng nói
“Các hạ nói chuyện thật là phách lối, chỉ là người có thể đi, nhưng đồ vật thì phải để lại, đừng để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Lão giả hoàng sam thực ra cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, đối phương thực lực thâm bất khả trắc, bản thân lão cũng không nắm chắc mình có thể chiến thắng hay không, vậy thì chi bằng mỗi người lùi một bước, cấp cho đối phương một bậc thang để xuống đài, nhưng cũng không thể thua về mặt khí thế được.
Triệu Yển Nhạn ở đằng sau lúc đầu còn hơi bỡ ngỡ, nhưng nhìn thấy thân ảnh của Triệu Thanh Thanh liền bình tâm trở lại, tuy rằng nàng có thể khẳng định bạch y nam tử này tuyệt đối không phải là người của Triệu gia, đúng hơn người này chắc chắn không thuộc về bất kỳ thế lực nào ở kinh thành, nhưng đã được tỷ tỷ tin tưởng đưa đến đây thì hẳn chính là cứu viện.
“Tỷ tỷ, người này là ai?” Triệu Yển Nhạn nói nhỏ bên tai Triệu Thanh Thanh.

“Chuyện kể ra thì dài lắm, muội chỉ cần biết vị tiền bối này đến đây để cứu muội là đủ.” Triệu Thanh Thanh nói.
Đạt được lời khẳng định của Triệu Thanh Thanh, Triệu Yển Nhạn hoàn toàn yên tâm, nàng lúc này tập trung sự chú ý của mình đến cuộc đối thoại trước mắt, đúng lúc này nghe thấy bạch y nam tử kia cười lớn mấy tiếng
“Người là của ta, vật cũng là của ta, nếu ngươi muốn…..tới đây mà lấy, còn nếu không dám thì cút, ta không muốn nói đến lời thứ ba!!”
Lời nói bá khí đến rối tinh rối mù khiến Triệu Yển Nhạn không khỏi choáng váng, đồng thời dũng khí trong lòng cũng dâng trào, mở miệng hét lên
“Lão già thối kia, ngươi nghĩ mình là ai mà muốn cướp đồ của hoàng thất Thiên Hành đế quốc chúng ta???”
Lão giả hoàng sam nghe vậy cũng không nao núng, lão lắc đầu mấy cái sau đó hai tay vỗ vỗ vào nhau, giọng nói có chút trào phúng
“Hoàng thất Thiên Hành đế quốc là cái gì mà khiến lão phu phải cố kỵ? Thất phu vô tội hoài bích có tội, đừng nói chỉ là một cái hoàng thất, dù có là Tam Đại Thánh Địa thì bọn ta cũng sợ gì mà không động thủ? Thái Diễn Thánh Địa chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ sợ ai!!”
Lời nói của lão khiến đám người hoàng y xung quanh không khỏi phấn chấn, phải rồi, chúng ta là người của Thái Diễn Thánh Địa, một trong Tam Đại Thánh Địa duy nhất trên đại lục, có cái gì mà phải cố kỵ? Sĩ khí trong lòng bọn hắn bành trướng, lòng tin trở nên tràn đầy, đối phương mạnh mẽ thì sao, cũng chỉ là một người, chúng ta đánh không lại chẳng lẽ Đỗ Sơn Khôi trưởng lão cũng đánh không lại hay sao, việc gì phải sợ hãi?
Nhưng bọn chúng không hề hay biết một điều, vào khoảnh khắc lão già Đỗ Sơn Khôi nói ra mấy chữ Thái Diễn Thánh Địa, kết cục của cả bọn đã được định sẵn là không tốt.

Triệu Yển Nhạn căm tức muốn phản bác, Triệu gia nhà nàng tuy rằng đúng là so ra thì kém Thái Diễn Thánh Địa một chút, nhưng dẫu sao vẫn là đỉnh cấp thế lực chân chính đứng ngang hàng với các Thánh Địa, sao có thể bị đối phương coi như là quả hồng mềm muốn nắn bóp thế nào cũng được, chỉ là nàng còn chưa kịp mở miệng ra thì một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo xương sống đột nhiên ập tới khiến cả người nàng không tự chủ được mà co rúm lại.
Khí tức của bạch y nam tử đứng trước mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo tột cùng, tuy không làm ra hành động gì nhưng lại khiến không khí xung quanh giống như vừa trải qua một cơn bão tuyết, mặt trời ở trên cao tỏa ra ánh nắng chói lọi nhưng không hiểu sao mọi người lại cảm thấy lạnh đến mức run người.
“Thái Diễn Thánh Địa…..Ngươi nói rằng các ngươi là người của Thái Diễn Thánh Địa??” nụ cười trên môi Tử Phong chợt tắt, giọng nói của hắn vang lên đều đều không chút cảm xúc, đấy là đám người Thánh Địa cảm nhận được, chứ Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn ở đằng sau sắc mặt đã trắng bệch, cả hai đều có thể cảm nhận rõ ràng sát khí khủng khiếp như muốn nhấn chìm cả thế gian vào trong núi thây biển máu mà Tử phong tỏa ra.
Triệu Yển Nhạn đối với Tử Phong thập phần xa lạ thì còn đỡ, tuy có chút khiếp đảm trước sát khí nồng đậm kia nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vị tiền bối này tức giận với thái độ của đối phương, nhưng Triệu Thanh Thanh thì khác.

Bình thường nàng luôn thấy Nguyệt tiền bối một thân bạch y bồng bềnh phiêu lãng, đối với chuyện gì cũng thờ ơ như nước chảy mây trôi, mặc dù có chút tà khí nhưng chưa bao giờ để lộ ra chút sát ý nào, nàng thật sự không thể tưởng tượng nổi tại sao Tử Phong lại tỏa ra sát khí kinh khủng đến như vậy, dường như ngài ấy cùng với Thái Diễn Thánh Địa có thù oán gì đó.
“Làm sao? Sợ rồi hả, biết điều thì để lại món đồ mà bọn ta muốn, sau đó rời khỏi đây ngay lập tức, đừng khiến ta phải tức giận!” Đỗ Sơn Khôi trông thấy bạch y nam tử trước mặt ngừng cười cợt liền cho rằng đối phương đã trở nên sợ hãi, lão liền không còn chút cố kỵ nào mà bắt đầu lấn tới, cũng phải thôi, Thái Diễn Thánh Địa không phải là một gốc cây cổ thụ lớn, mà chân chính là một siêu cấp đại thụ che trời, không phải là thứ mà một Triệu gia có thể so sánh với, có phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Tử Phong không nói gì mà chậm rãi thu lại đôi cánh của mình, cặp cánh dài đến gần bốn mét chậm rãi co rút lại sau đó biến mất sau lưng, hắn cứ như vậy mà đứng yên tại chỗ không cử động, cũng chẳng biểu lộ ra chút cảm xúc nào trên mặt.

Đỗ Sơn Khôi thu hết biểu hiện của hắn vào mắt, lão càng tin tưởng hơn đối phương lúc này đã trở nên sợ hãi, vẫn chưa làm ra phản ứng gì thì chỉ đơn giản là do hắn ta chắc đang cố kỵ mặt mũi, không muốn mất mặt trước hai tiểu nha đầu kia.
Đột nhiên Tử Phong hít sâu vào một hơi sau đó nhẹ nhàng thở hắt ra, hơi thở mỏng manh vốn không có động tĩnh gì lại khiến tất cả mọi người đang ở đây rùng mình một cái, cảm giác giống như là một đầu viễn cổ ma thần đang há cái miệng ngập máu của mình mà phả ra từng hơi khí lạnh buốt.
Một luồng uy áp phô thiên cái địa không khác gì bom nguyên tử vừa nổ tung chợt bộc phát lên mà không chút báo trước, áp lực khủng khiếp khiến mặt đất dưới chân Tử Phong lún sâu xuống, khắp nơi tràn ngập những vết rạn nứt như mạng nhện kéo dài, linh lực bùng nổ từ bên trong thể nội của hắn tràn ra ngoài giống như những cơn sóng thần cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn đứng ở gần hắn trong nháy mắt liền bị áp lực kinh hoàng đó thổi bay ra hàng trăm mét, lộn nhào mấy vòng trên mặt đất mới có thể đứng vững, ánh mắt sợ hãi nhìn vào thân ảnh bạch y đang nổi bão trước mặt.
“Hay lắm, thật sự rất hay, Thái Diễn Thánh Địa đúng không, ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ mà đã tự mình đưa tới tận cửa, nếu ta bỏ qua cho bọn ngươi thì chẳng phải rất có lỗi với những người đã khuất hay sao!!” Tử Phong rít lên từng tiếng, giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ đến mức điên cuồng, áp lực phát ra từ người hắn càng ngày càng càng dâng cao lên tưởng chừng như không có giới hạn, không khí xung quanh hắn lúc này xoáy tròn thành một cơn lốc vô hình phóng thẳng lên trời, trên người hắn xuất hiện từng làn hắc khí đậm đặc lượn lờ như những lớp khói dày, ẩn ẩn đằng sau còn xuất hiện quang mang màu tử sắc xen lẫn màu đen.
Hắc khí tuôn ra ngày một nhiều không có dấu hiệu dừng lại, trong nháy mắt đã biến không gian xung quanh tràn ngập một màu đen pha lẫn tử sắc.

Đỗ Sơn Khôi lúc này cũng không còn vẻ ngạo mạn lúc trước nữa, thay vào đó là vẻ kiêng kỵ nồng đậm trên khuôn mặt già nua, lão có thể tinh tường cảm nhận được khí tức của đối phương lúc này chẳng khác gì một ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh, đến cả chính lão cũng bị luồng uy áp hủy thiên diệt địa này ép cho muốn hít thở cũng không thông, trong lòng thầm kinh hãi trước thực lực đối phương bày ra.
Đỗ Sơn Khôi là một cường giả Thiên Tôn hàng thật giá thật, tuy ở tuổi của hắn mà mới chỉ vừa đạt đến Nhất Bộ Thiên Tôn thì có chút muộn, gần như không có khả năng tiến giai nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, đã là Thiên Tôn cường giả thì dù chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn cũng không phải là thứ mà Thánh Giai có thể so sánh.

Cánh giới Thiên Tôn chia làm chín tiểu cảnh giới, theo thứ tự từ Nhất Bộ cho đến Cửu Bộ, ứng với câu nói truyền miệng trong giang hồ đó là Thiên Tôn võ giả - từng bước lên mây, khi bước ra đủ chín bước thì có thể chính thức đăng đàn đế vị, trở thành Linh Đế cao cao tại thượng.
Mỗi tiểu cảnh giới chia thành các cấp bậc nhỏ hơn từ sơ - trung- cao giai và cao nhất là đỉnh phong, Đỗ Sơn Khôi tu vi Nhất Bộ Thiên Tôn trung giai, cả đời này cùng lắm là có thể đạt đến Nhất Bộ Thiên Tôn đỉnh phong, trừ khi vận khí nghịch thiên kiếm được bảo vật trâu bò nào đó, bằng không thì đừng mong nhấc chân lên đặt thêm được một bước nữa.

Cơ mà tốt xấu gì lão cũng là cường giả Thiên Tôn, chỉ là vị Thiên Tôn siêu cấp cường giả lúc này đang bị uy áp của Tử Phong phát ra đến cả thở cũng khó khăn, không cần nói cũng biết đám hoàng y nhân xung quanh thảm đến mức nào.
Cả đám người Thánh Địa ở chung một chỗ, đứng mũi chịu sào trước uy áp khổng lồ của Tử Phong, lúc này ngoại trừ sáu vị Thánh Quân cường giả là còn miễn cưỡng đứng vững, Thánh Tôn thì trực tiếp nằm bẹp xuống đất như con gián, Thánh Hoàng võ giả thì lại càng thảm hơn, không một ai là còn tri giác nữa, nếu để ý kỹ thì có thể thấy được một vài người trong số đó đã trực tiếp tắt thở.

Có thể dùng uy áp đơn thuần khiến một Thánh Hoàng cường giả chết bất đắc kỳ tử, thật khó để tưởng tượng uy áp của Tử Phong phát ra lúc này mạnh mẽ đến nhường nào.
“Ngày hôm nay toàn bộ các ngươi phải chết ở đây, đừng mong sống sót!!”
Tử Phong rít lên từng chữ qua kẽ răng, hai con mắt của hắn bỗng nhiên mở ra trừng trừng, từng đạo vết nứt lấy hai mắt hắn làm trung tâm lan ra khắp khuôn mặt của hắn, bên trong những vết nứt không có máu chảy ra mà thay vào đó là quang mang màu tím quỷ dị, đôi đồng tử co rút phát ra ánh sáng chói lọi.

Cùng lúc đó y phục màu trắng trên người hắn tan thành tro bụi phiêu tán vào không khí, da thịt trên người hắn vừa mới bạo lộ ra liền bị vô vàn phù văn uốn lượn như những con rắn bao phủ lấy.
Những phù văn đó trong chớp mắt liền phủ kín toàn toàn bộ cơ thể của hắn sau đó tỏa ra ánh sáng tử sắc chói lòa.


Bên trong màn sáng, da thịt bên ngoài của Tử Phong bốc lên vô số khói đen giống như bị thiêu cháy, làn da của hắn dần dần chuyển thành màu đen sạm rồi nhanh chóng dày lên trông thấy, sau đó lớp da bên ngoài trông không khác gì than cốc đó lại một lần nữa biến đổi, trở thành một dạng vật chất giống như kim loại sáng bóng màu đen.
Ánh sang bùng lên trong chốc lát nhưng tan biến cũng vô cùng nhanh, nói thì dài nhưng thật sự ánh sáng chỉ lóe lên một cái rồi tắt ngay lập tức, để lộ thân ảnh của Tử Phong ra ngoài.

Lúc này vẻ ngoài của hắn đã hoàn toàn biến đổi, cả người được bọc trong một bộ giáp trụ màu đen uy vũ, trên bề mặt bộ giáp còn tỏa ra hòa quang màu tím thẫm nhè nhẹ, hai chiếc móng vuốt khổng lồ ôm lấy hai bờ vai của hắn, bên dưới là lớp giáp trụ che kín toàn thân không một kẽ hở, hai cánh tay của hắn cũng đồng dạng được phủ kín, những đầu ngón tay nhọn hoắt như những chiếc móng vuốt sắc bén vô cùng.
Khuôn mặt của hắn không còn lộ diện nữa, thay vào đó là một chiếc mũ giáp che kín cả đầu, phía trước là sáu khe hở giống như sáu con mắt đang phát ra quang mang tử sắc như muốn xuyên thủng linh hồn người đối diện.

Mái tóc dài bạc trắng của hắn đã biến mất, được giấu vào bên trong lớp giáp, thay vào đó là một chiếc áo choàng có phần xơ xác phất phơ trong gió.

Khí tức trên người hắn lúc này tràn ngập dã tính cuồng bạo đến mức nghẹt thở, tưởng chừng như hắn chính là một đầu

ác quỷ khát máu từ dưới cửu trùng địa ngục bò lên, ý niệm duy nhất mà mọi người có thể cảm nhận được từ thân ảnh kia đó là sự diệt vong.
“Arrghhhhhhhhh!!!!!”
Tử Phong hơi cúi người xuống, hai bàn tay nắm lại rồi gồng cứng cả người trước khi ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng cuồng khiếu kinh thiên động địa, linh áp giải phóng hoàn toàn như thiên băng địa liệt, chấn cho không gian sụp đổ, bầu trời tan vỡ, mặt đất dưới chân dâng lên rồi vỡ nát thành vô vàn mảnh vụn như là có đại địa chấn.

Cùng lúc đó tinh thần lực của hắn như những cơn sóng thần không chút báo trước ập vào bờ, tràn ra xung quanh không gì có thể cản nổi.
Tinh thần lực được tăng phúc bởi Tà Vương Chân Nhãn phóng ra xung quanh, tuy không trực tiếp nhắm đến hai tỷ muội Triệu Thanh Thanh nhưng vẫn khiến cả hai phải thổ huyết đương trường, cả cặp khuyên tai là Đế Khí có năng lực chống lại công kích tinh thần cũng không thể ngăn cản nổi.

Cũng may là Triệu Thanh Thanh đã rút kinh nghiệm từ lần trước, nàng vô cùng nhanh trí ôm lấy Triệu Yển Nhạn bỏ chạy thục mạng, sau khi đã cách xa Tử Phong đến mấy ngàn mét mới thở ra một hơi, nhưng miệng vừa mở ra đã phải phun thêm một ngụm máu nữa, chỉ là dư ba thôi cũng đã khiến hai người trọng thương, các nàng thật sự không còn tâm trí nào mà lo lắng đến đám hộ vệ Triệu gia nữa, bản thân mình còn lo chưa xong thì sao có thể để ý đến người khác.
Trong lúc Triệu Thanh Thanh thầm thở phào vì mình chạy kịp, Triệu Yển Nhạn lại không nghĩ như vậy, nàng lúc này mặc kệ thể nội của mình đang đau đớn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh tràn ngập khí tức tử vong kia, nhãn thần không khỏi sáng lên, chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy trong lòng rung động một cách khó tả, nàng không biết tại sao vị tiền bối kia lại trở nên hung bạo như vậy khi biết đám người kia đến từ Thái Diễn Thánh Địa, có lẽ là trước kia hai bên có thù oán gì đó, nhưng nàng lại tinh tường nhận ra bên trong sự cuồng loạn đó ẩn ẩn có một nỗi bi thương cùng cực đến mức não lòng cùng với sự cô độc khó diễn tả thành lời khiến nàng đồng cảm.
Triệu Yển Nhạn không rõ tại sao bản thân lại cảm thấy như vậy, nhưng thân ảnh đang chìm trong điên loạn trước mặt nàng không còn đáng sợ đối với nàng nữa, thay vào đó thì nàng chỉ thấy thương cho thân ảnh cô độc đang bị dày vò đó.
Ở bên này Tử Phong không hề quan tâm đến Triệu Yển Nhạn đang nghĩ gì, đúng hơn lúc này trong đầu hắn không còn thứ gì nữa ngoại trừ một ý niệm duy nhất, tàn sát hết thảy những người trước mắt không chừa một ai!!
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Thiên Ma Hóa Thân kể từ lúc được nâng cấp sức mạnh, hắn cũng không phải thông qua hệ thống để kích hoạt năng lực này nữa, mà chân chính là tự thân kích hoạt thiên phú thần thông mạnh mẽ nhất của Thiên Ma Nhất Tộc.

Sở dĩ lúc trước ở trong Vạn Quỷ Quật hắn không thể nào biến thân được chính là bởi vì sự ỷ lại với hệ thống, về sau khi hắn buông lỏng mọi thứ, để cho phần nhân cách cảu Hắc Tử Phong chiếm hữu, rất dễ dàng để có thể sử dụng thần thông này một lần nữa, chung quy lại thì đây cũng là bản năng của Thiên Ma Nhất Tộc, nói đến bản năng thì ai có thể vượt qua được tên điên Hắc Tử Phong nữa.
Tuy rằng hai người Hắc - Bạch đã chân chính không còn tồn tại nữa, hoàn toàn hòa làm một thể với Tử Phong, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không thể sử dụng đến hai người đó như là một nhân cách phụ, và hiển nhiên hắn chọn Hắc Tử Phong làm nhân cách phụ khi biến thân.
Bộ giáp hiện tại chính là thành quả sau khi hệ thống tiến hành cải tạo huyết mạch của hắn lại một lần nữa, nó ứng với chủng tộc của hắn hiện tại.

Khoan hãy nói về cấp bậc huyết mạch của hắn, chỉ cần biết ở trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân mới này, sức mạnh của hắn tăng lên rất nhiều, vô cùng nhiều, nhiều đến mức nghịch thiên, nói thực là đến chính hắn cũng gặp khó khăn khi kiểm soát từng này sức mạnh, đo cũng chính là lí do tại sao hắn từng nói rằng mình cần thời gian để “tiêu hóa” sức mạnh mới đạt được.
Ngay khi Tử Phong hoàn thành biến thân, Tà Vương Chân Nhãn được mở ra hoàn toàn, đám cường giả Thánh Địa lúc này càng thảm hơn, Thánh Hoàng toàn bộ chết ngay tại chỗ, Thánh Tôn cường giả thì trọng thương hôn mê bất tỉnh, tin rằng cứ để nguyên như vậy thì sớm muộn gì cũng vong mạng, còn Thánh Quân cường giả thì hoàn toàn không còn chút chiến lực nào sót lại trong người, thất khiếu mỗi người đều phún xuất máu tươi một cách điên cuồng.
Đỗ Sơn Khôi cũng kinh hãi chẳng kém, lão tuyệt đối không thể ngờ được đối phương chỉ dựa vào công kích tinh thần cùng với linh áp đã khiến cho toàn bộ thủ hạ của mình sống dở chết dở, đến cả chính lão cũng phải vận dụng toàn lực để chống lại, nếu không phải tu vi của lão cao thâm thì giờ phút này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tử Phong hơi động một chút, trong tích tắc đã xuất hiện trước mặt một tên cường giả Thánh Quân, bàn tay năm ngón xòe ra sau đó móc ngược từ bên dưới lên, những chiếc móng tay bén nhọn kinh khủng xuyên qua cơ thể đã được cường hóa của đối phương dễ dàng như đâm xuyên một tấm vải mỏng, đầu ngón tay móc sâu vào bên trong bụng của kẻ thù, sau đó cứ như vậy mà xé rách da thịt kéo thẳng một đường lên trên.

Khoang bụng của tên Thánh Quân xui xẻo bị chọn làm mục tiêu đầu tiên kia bị mở toang ra một cách vô cùng tàn bạo, ruột gan nội tạng bên trong văng ra bên ngoài rơi xuống đầy đất, máu tươi phọt lên không trung thành vòi.
Không dừng lại tại đó, cánh tay còn lại của Tử Phong cắm sâu vào trong khoang bụng lúc này đã biến thành một mớ hổ lốn, nắm lấy cột sống của đổi phương, bàn tay bóp chặt lại nghiền nát xương cột sống sau đó giật mạnh một cái, lực đạo khủng bố trực tiếp xé ngang đối phương ra làm hai nửa ngang người, hắn tay vẫm cầm lấy chỗ xương sống còn sót lại, quay người vung mạnh phần thân trên xuống đất.

Một tiếng nổ giòn tan vang lên, đầu lâu của tên cường giả Thánh Quân đập thật mạnh xuống mặt đất, ngay lập tức vỡ tan ra thành từng mảnh giống như trái dưa hấu, não tương trắng đỏ đan xen bắn tung lên trời văng đi khắp nơi, mặt đất nơi đầu hắn đập xuống tách ra thành một cái rãnh dài sâu hoắm.
Tử Phong cách không tung ra một quyền, quyền kình gào thét xé nát không gian ập đến đám Thánh Tôn cường giả đang bất tỉnh trên mặt đất, nhất thời một tiếng nổ lớn vang lên, vô số thịt vụn nát nhừ không còn nhìn rõ hình thù trộn lẫn xương vụn trắng hếu cùng với máu tươi bay lên không trung rồi ào ào rơi xuống tạo thành một cơn mưa máu tanh hôi cực điểm.

Hắn cũng chẳng hề dừng lại, thân ảnh hơi cử động một cái đã xuất hiện phía trên một tên Thánh Quân khác, chân giơ lên hạ xuống một cước, gót chân nện xuống trực tiếp nghiền đầu lâu đối phương thành một đống máu thịt bầy nhầy văng tung tóe, sau đó vẫn còn dư lực đập xuống cơ thể bên dưới, kình lực bộc phát như kiếm khí, trực tiếp tách đôi cơ thể ra thành hai mảnh theo chiều dọc.
Vừa hạ xuống mặt đất, trên tay Tử Phong đã xuất hiện một cây thương, thân thương dài không chút hoa mỹ, đầu mũi thương nhọn hoắt, cả cây thương được bao phủ trong một màu đen cùng với tử sắc chi khí vờn quanh giống như vật thể sống.
“Sát Thần Thương!!!”
Rít lên một tiếng, cây thương trong tay hắn bỗng nhiên dài ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tăng chiều dài lên gấp ba lần, mũi thương bẻ cong thành một đường elip hoàn hảo, trực tiếp xuyên thủng ngực của hai tên Thánh Quân cường giả gần đó, Tử Phong dụng lực vào tay, trực tiếp coi cây thương như một cái que xiên thịt, nhấc bổng hai tên Thánh Quân kia lên rồi quật ngang một cái, cơ thể của bọn chúng không tự chủ được mà văng đi trong không trung, sau đó cùng đập thật mạnh vào một tên Thánh Quân khác.


Lực đạo kinh khủng khiến không gian sụp đổ tại chỗ, cơ thể ba người nổ tung thành một đám huyết vụ, sóng xung kích sinh ra từ cú va chạm thổi bay cả mặt đất bên dưới, cùng với đó là vô số máu tanh tóe ra khắp nơi.
Chỉ còn lại đúng một tên Thánh Quân đến từ Thái Diễn Thánh Địa, hắn ta lúc này lấy hết sức bình sinh để mà quay đầu chạy trốn, chẳng cần biết ở đây còn có ai, hắn không muốn phải vong mạng ở nơi này à.

Chỉ là hắn vừa mới quay người chạy còn chưa được đến bước thứ hai, một mũi thương sắc nhọn xoáy tròn như mũi khoan đã xuyên thẳng qua ngực hắn, đính trên đầu mũi thương là một quả tim bị đâm thủng vẫn còn đang co bóp, hắn há miệng hộc ra một búng máu, miệng chỉ kịp ú ớ vài câu thì cái đầu đã bị một nắm đấm thổi bay quá nửa, chỉ còn lại nửa quai hàm bên dưới cùng cái lưỡi đang co giật.
“Arrghhhhhh!!” Dường như phát tiết vẫn chưa đủ, Tử Phong ngửa đầu gầm lên một tiếng chấn đãng không gian giống như quái vật cuồng khiếu, trông thập phần đáng sợ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ chưa đầy hai giây đồng hồ kể từ lúc Tử Phong ra tay, hiện tại hắn đang cầm thương đứng nhìn chằm chằm về phía Đỗ Sơn Khôi, bộ giáp đen trên người thấm đẫm máu tươi đang nhỏ thành từng giọt, xung quanh người là một thứ hào quang màu tím-đen xen lẫn vào nhau đang lượn lờ một cách quỷ dị.

Bị khuôn mặt với sáu con mắt tỏa ra quang mang tử sắc chói lọi nhìn thẳng vào khiến Đỗ Sơn Khôi dựng tóc gáy, cảm giác như hai mắt của mình vừa bị một thanh lợi kiếm đâm xuyên thẳng đến tận sau đầu, đến một chút khí thế cũng không thể ngưng tụ lại được.
Cố kìm nén cảm giác sợ hãi đến từ bản năng của mình, Đỗ Sơn Khôi hú dài một tiếng, hai bàn tay chắp vào nhau tạo thành một cái ấn quyết, miệng hô lớn
“Thiên Tôn Pháp Tướng!!!”
Linh khí thiên địa đột nhiên trở nên cuồng bạo sau đó hóa thành một cơn lốc xoáy, cả người Đỗ Sơn Khôi bay lên không trung sau đó lấy cơ thể hắn làm trung tâm, linh khí ngưng tụ thành thực chất bành trướng ra với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một cự nhân cao đến hơn trăm mét, toàn thân bốc lửa cháy hừng hực.

Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên trở nên đỏ rực giống như thiên không bị đốt cháy, không khí trong phương viên trăm dặm trở nên khô nóng, cây cối xanh tươi quắt lại, hơi nước hoàn toàn biến mất.
“Lĩnh Vực - Liệt Hỏa Diệt Vong!!! Chết đi thứ sâu bọ xấu xí, Tàn Viêm Chưởng!!!”
Thân ảnh Đỗ Sơn Khôi lơ lửng ở giữa cơ thể của hỏa diễm cự nhân, lão hét lớn mấy tiếng sau đó điều khiển hóa thân khổng lồ của mình vỗ xuống một chưởng.

Cự chưởng khủng bố từ trên trời giáng xuống không quá nhanh nhưng lại tạo ra khí tràng kỳ dị khiến Tử Phong không thể tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng.

Cơ mà Tử Phong lại giống như không thèm để ý tới bàn tay đang giáng xuống mang theo liệt hỏa khủng bố, hắn chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cây thương giơ lên ngang người, bàn tay nắm chặt lấy cán thương, cây thương trong tay dần dần thu gọn lại sau đó biến đổi hình thù, dường như là lúc này nó trông giống một thanh kiếm, chỉ là sự biến đổi còn chưa hoàn thiện thì cự chưởng kia đã ập xuống.
“Ầm!!!!”
Hỏa diễm cự chưởng trực tiếp đập xuống, thiên băng địa liệt, không gian sụp đổ hóa thành hắc động, một tiếng nổ đinh tai nhức óc cất lên vang vọng xa hàng trăm dặm tựa như sấm nổ giữa trời quang, thân ảnh nhỏ bé của Tử Phong hoàn toàn bị bàn tay kia đè xuống không còn nhìn thấy đâu cả.
“Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức – Kinh Thiên Nhất Kiếm!!!”
Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang vọng trong không gian, sau đó thì.........
Được rồi, nếu như một chưởng vừa rồi của Đỗ Sơn Khôi khiến thiên băng địa liệt, vậy thì lúc này tràng cảnh không khác gì tận thế hàng lâm.

Chỉ thấy một đường kiếm quang mang theo hai màu trắng đen lóe lên sau đó trực tiếp bành trướng ra vô hạn, trong nháy mắt liền nuốt chửng lấy Đỗ Sơn Khôi cùng với hóa thân của lão sau đó phóng thẳng một đường đến tận chân trời.

Mặt đất rung lên ầm ầm, chấn động lan xa hàng ngàn dặm, không gian kéo dài hàng vạn dặm hoàn toàn tan vỡ không thể phục hồi lại được, đến cả không gian phụ cận cũng bị ảnh hưởng mà rung lên bần bật, vô số hắc động cùng không gian loạn lưu xuất hiện, mọi thứ lâm vào hỗn loạn một cách triệt để.
Triệu Yển Nhạn và Triệu Thanh Thanh ở xa không bị cuốn vào cuộc chiến cũng chỉ cảm thấy một đường kiếm quang kinh khủng khiến trời đất đảo lộn, thiên diệt địa vẫn được chém ra, mọi thứ trong mắt hai người chao đảo rung lắc lên xuống trái phải mất trật tự, không phải do hai người đứng không vững, mà là chính bản thân không gian phụ cận bị một kiếm vừa rồi bóp méo đến mức điên cuồng.
Phải mất một lúc sau hai nàng mới hồi thần trở lại, nhìn khung cảnh trước mắt mà không khỏi trợn mắt há mồm, trong lòng rúng động kịch liệt.

Chỉ thấy lúc này Tử Phong đang lặng yên đứng yên tại chỗ, trên tay không cầm theo binh khí gì cả, thế nhưng mà trước mặt hắn lúc này, đại địa dưới chân đã trực tiếp xuất hiện một cái rãnh rộng hàng chục mét, sâu không thấy đáy, kéo dài một dường thẳng tắp vô biên cương đến tận đường chân trời vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bất kể thứ gì trên đường đi của nó đều hóa thành hư vô, cả những vật ở phụ cận cũng vậy, hoàn toàn không còn lại dù chỉ là một mảnh vụn nhỏ, một kiếm này của hắn giống như trực tiếp chia cả lục địa bên dưới thành hai mảnh vậy, quả nhiên là danh xứng với thực, Kinh Thiên Nhất Kiếm, một kiếm này xác thực là kinh thiên động địa!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện