Quay trở lại với Tử Phong, sau khi hắn đá hai tỷ muội Triệu gia kia ra ngoài liền quay trở về căn phòng của mình.
Tuy khu vực này là lãnh cung đã bị bỏ hoang, số lượng phòng ốc để không vô cùng lớn nhưng hắn và Nhiếp Tiểu Thiến vẫn ở chung một phòng với nhau.
Vấn đề nam nữ thì có thể tạm thời bỏ qua, Nhiếp Tiểu Thiến xinh đẹp khả ái nhưng Tử Phong hắn không phải là dạng sắc quỷ thấy nữ nhân là muốn thượng, về cơ bản hai người ở chung cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.
Hơn nữa tuy nói rằng khu vực lãnh cung này hầu như chẳng ai để ý tới, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, lỡ chẳng may có tên điên nào rảnh rỗi chui vào nơi này đi dạo, chỉ riêng việc hai người Tử Phong và Nhiếp Tiểu Thiến ở hai căn phòng khác nhau cũng có thể để lại những dấu vết đáng ngờ, hắn cũng không thể mọi thời điểm đều ở tại chỗ để xóa sạch dấu vết hay là đề phòng người ngoài tiến vào được, việc thu gọn khu vực hoạt động là chuyện cần thiết.
Còn một lí do nữa đó là Nhiếp Tiểu Thiến vừa mới bắt đầu tu luyện, thể chất của nàng có phần gân gà nhưng sau khi giải quyết được thì tiến cảnh đề thăng vô cùng thần tốc, hơn nữa Tử Phong còn đưa cho nàng công pháp thượng thừa vượt trên cả công pháp đỉnh cao nhất của Huyền Linh đại lục.
Nhưng dù sao thì Nhiếp Tiểu Thiến cũng chưa từng tu luyện bao giờ, dù có công pháp tốt, được chỉ dẫn tận tình và bản thân có trụ cột tốt vẫn khó tránh khỏi việc xảy ra rắc rối trong tu luyện, Tử Phong cũng muốn nàng ở bên cạnh hắn để dễ bề xử lí.
Sau mấy ngày tu luyện liên tục thì Nhiếp Tiểu Thiến đã chính thức nhập môn, từ không có tu vi nay đã đạt tới Linh Cảnh Tứ Bộ, tiến cảnh có thể khiến nhiều thiên tài phải khóc thét.
Cơ mà Tử Phong vẫn thấy thế có chút chậm, chỉ là hắn không dám cho nàng phục dụng đan dược mà chỉ cho nàng sử dụng linh thạch để tu luyện, đơn giản bởi vì tu vi của nàng quá thấp, đan dược cấp thấp kể cả có là hàng tinh phẩm từ hệ thống thì cũng hại nhiều hơn lợi, với cả hắn cũng không trông mon gì việc nàng có thể giúp đỡ hắn nên cũng không cần phải vội.
Bước vào trong phòng, Tử Phong trông thấy Nhiếp Tiểu Thiến vẫn đang vô cùng chăm chỉ ngồi trên giường tu luyện, hắn cũng không muốn quấy rầy nàng, lặng lẽ rót một chén trà uống cạn, sau đó có chút mệt mỏi buông người xuống ghế, hắn suy nghĩ lại về những gì mình đã làm ngày hôm nay.
Khi hệ thống mở khóa công năng đến 100%, rất nhiều thứ đã thay đổi, đến cả vũ kỹ của hắn cũng được tu bổ nâng cấp một cách hoàn thiện, “Trảm Nguyệt Thất Thức” vẫn là “Trảm Nguyệt Thất Thức”, chỉ có điều hiện tại vũ kỹ này nằm ở cấp bậc nào thì Tử Phong không biết, hắn chỉ biết một việc đó là mọi chiêu thức đều có sự biến đổi lớn về chất, không chỉ uy lực mà diệu dụng cũng trở nên tinh túy cốt lõi hơn.
Sự thay đổi lớn nhất đó là thức thứ bảy Phá Thiên Trảm, lúc trước thì Phá Thiên Trảm chỉ đơn thuần là một sát chiêu có lực công phá khủng khiếp, bên trong không có ẩn chứa ảo diệu gì cả, tất cả đều gói gọn trong một chữ đó là hủy diệt, mặc dù đúng là sức sát thương rất lớn, nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy nó không còn hữu dụng như trước nữa.
Bình thường hắn vẫn luôn coi thường những chiêu thức vũ kỹ màu mè hoa lệ, theo quan niệm của hắn thì vũ kỹ là dùng để giết địch, nhất lực phá vạn pháp, chỉ cần chiêu thức đủ mạnh thì ắt có thể dùng để giết chết địch nhân, những ảo diệu trong chiêu thức chỉ là thứ thừa thãi.
Thực tế chứng minh suy nghĩ của hắn không hề sai, từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn sử dụng những chiêu thức mang tính áp đảo cực mạnh để nghiền chết kẻ thù của mình, gần như không cho đối phương có cơ hội thi triển vũ kỹ một cách hoàn chỉnh.
Nhưng không sai cũng chẳng có nghĩa là đúng hoàn toàn, càng lên đến cảnh giới cao hơn, Tử Phong càng nhận ra việc chỉ đơn thuần sở hữu sức công phá lớn hay man lực mạnh mẽ càng trở nên yếu kém.
Đừng hiểu lầm, không phải là những chiêu thức vũ kỹ cường hoành của hắn trở nên yếu đi, chỉ là võ giả cao giai có quá nhiều thủ đoạn để có thể đối phó với phương thức tác chiến của hắn, ưu thế nghiền ép đã không thực sự hữu hiệu nữa, chẳng nói đâu xa, Phá Thiên Trảm uy lực có thể nói là khủng bố tuyệt luân, nhưng nếu không kèm thêm pháp tắc chi lực trong công kích, bất kỳ một Thánh Giai võ giả nào có thể đơn giản sống sót qua một kiếm đó, thậm chí còn có thể trực diện đối kháng.
Mây ở tầng thứ nào thì có gió thổi ở tầng thứ đấy, Tử Phong không phải là một kẻ bảo thủ, nâng lên được thì cũng đặt xuống được, hắn nhận ra mình cần phải thay đổi để có thể trở nên mạnh hơn, nhưng nói thì dễ mà làm thì khó, điều kiện của hắn không cho phép bản thân có thể dễ dàng thay thế phương thức tác chiến vốn đã ăn sâu vào máu của hắn, được phản ánh rõ ràng trên mỗi chiêu thức hay kỹ năng được tung ra.
“Trảm Nguyệt Thất Thức” phiên bản hoàn thiện chính là câu trả lời trực tiếp cho nhu cầu thay đổi của Tử Phong.
Đương nhiên các chiêu thức đều trở nên mạnh mẽ và uy lực hơn, đó là chuyện dễ hiểu không có gì phải ngạc nhiên, nhưng khiến Tử Phong bất ngờ đó là hiện tại mỗi một chiêu thức của hắn đều có một điểm đặc biệt riêng biệt độc nhất mà trước kia không có, biến từng chiêu thức trở nên lợi hại hơn gấp bội không chỉ đơn thuần bởi vì uy lực tăng lên.
Tuy thay đổi nhưng đại khái những chiêu thức đó vẫn giữ nguyên được bản chất của mình mà không thay đổi, chỉ trừ thức cuối cùng đó là Phá Thiên Trảm.
Nói thực thì tuy rằng Phá Thiên Trảm có sức phá hoại rất lớn, thực tế là vô cùng lớn, nhưng Tử Phong vẫn không nhìn thấy nó có chút gì gọi là “Phá Thiên” cả, dẫu biết rằng tên gọi chỉ là một cách để đánh bóng bề mặt của chiêu thức, nhưng hắn cũng có chút thất vọng khi không nhìn thấy được cái “Phá Thiên” trong Phá Thiên Trảm.
“Trảm Nguyệt Thất Thức” vẫn chỉ có bảy thức, không hề thay đổi, nhưng thức thứ bảy Phá Thiên Trảm nay đã biến thành một tổ hợp của chiêu thức, “Trảm Nguyệt Tuyệt Thiên Chung Cực Thức” chính là hình thức thật sự của Phá Thiên Trảm.
Phá Thiên Trảm thực ra