Tử Phong mang theo Triệu Yển Nhạn và Triệu Thanh Thanh rời khỏi nơi này, đám hộ vệ sau khi được chữa trị xong thì về cơ bản đã hoàn hảo vô khuyết, chỉ là tạm thời vẫn hôn mê chưa tỉnh lại được, hắn cũng không có ý định giúp đỡ thêm nữa, dù sao thì bét nhất cũng là cường giả cấp Thánh Hoàng, có nằm lăn ra giữa rừng cũng chẳng dễ dàng gặp nguy hiểm được, xung quanh cũng không có khí tức của yêu thú cao giai, phải nói rằng Triệu Yển Nhạn vạch ra lộ tuyến di chuyển này cực kỳ hoàn hảo, vừa tránh được tai mắt người khác mà lại còn ít gặp phải nguy hiểm.
Chỉ là hiện tại Tử Phong đang cực kỳ phiền não, muốn trở về hoàng cung sớm thì buộc hắn phải biến thành siêu phi cơ bay lượn trên bầu trời một lần nữa, lưng cõng Triệu Thanh Thanh, còn trong ngực thì ôm lấy Triệu Yển Nhạn.
Ngoại trừ việc đụng chạm cơ thể với hai nữ nhân ra thì chuyện này cũng không có gì là vấn đề lắm, nhưng khiến Tử Phong đau đầu đó là Triệu Yển Nhạn.
Nha đầu này tu vi chỉ vỏn vẹn Tướng cấp nhị phẩm, không thể tự thân phi hành, hơn nữa tu vi để đấy cũng chỉ cho đẹp, chứ bình thường nàng chẳng bao giờ phải trải qua cảm giác chiến đấu, lúc này được Tử Phong ôm lấy rồi bay với vận tốc khủng khiếp ở trên bầu trời, nàng vô cùng hưng phấn mà hò hét loạn cả lên, tay chân quơ qua lại lung tung, mấy lần đập cả vào mặt hắn, không khiến Tử Phong cảm thấy khó chịu mới là lạ.
Trong khi đó thì Triệu Thanh Thanh lại không để ý nhiều như thế, nàng lúc này đang trầm tư suy nghĩ.
Vừa rồi khi vừa mới khởi hành, ở trên cao mới có cơ hội nhìn rõ hơn, nàng rõ ràng trông thấy cái vực thẳm bị chém ra bởi một kiếm kia nó khủng bố đến mức độ nào.
Đường bay trở về hoàng cung vừa vặn song song với cái khe vực vừa được chém ra kia, Triệu Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là một võ giả Tôn cấp đỉnh phong, cảm nhận về không gian và thời gian cực kỳ linh mẫn.
Một vạn sáu ngàn dặm, đó là chiều dài của cái vực thẳm không đáy kia! Khi vừa mới tính toán ra được con số đó, Triệu Thanh Thanh không khỏi rùng mình, trong lòng cuồn cuộn dậy sóng, không phải mười sáu dặm, cũng không phải một ngàn sáu trăm dặm, mà là trọn vẹn một vạn sáu ngàn dặm! Chỉ một đường kiếm quang mà có thể chém ra một cái vực sâu không thấy đáy dài đến một vạn sáu ngàn dặm, đây rốt cuộc là cái thực lực kinh thế hãi tục nào vậy.
Triệu Thanh Thanh biết rằng sự mạnh mẽ của cường giả cao tầng không nằm ở việc chiêu thức có sức phá hoại ra sao, mà nằm ở chỗ có thể trảm sát được địch nhân của mình, nhưng cái sức công phá này cũng vượt quá mức tưởng tượng của nàng.
Thánh Giai một chưởng có thể vỗ bẹp một quả núi, Thiên Tôn đại lão dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát cả cái kinh thành, Linh Đế cường giả thì lại càng không cần phải bàn, nhưng một đường kiếm quang dài đến một vạn sáu ngàn dặm, đây không phải là chuyện mà con người có thể làm ra.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Thanh không tự chủ được mà hít sâu một ngụm lương khí, lão tổ tông Long Trường Sinh đã nói rằng ở trong cảnh giới Thiên Tôn số người có thể chính diện giao thủ với Nguyệt tiền bối chỉ đếm trên đầu ngón tay xác thực không có chút gì phóng đại, Nguyệt tiền bối có thể chém ra một kiếm này mà vẫn khí định thần nhàn, không hề có vẻ gì như là bị mất sức, đồng nghĩa với việc ngài ấy có thể tung ra kiếm thứ hai, thứ ba thậm chí nhiều hơn nữa cũng không biết chừng, uy lực kinh khủng như thế này ai mà đỡ được, có lẽ chỉ có siêu cấp cường giả Linh Đế mới đủ phân lượng a.
Hơn nữa Triệu Thanh Thanh cũng không hoàn toàn nắm rõ thực lực chân chính của Nguyệt tiền bối, nàng thật sự không thể biết được liệu chiêu thức hủy thiên diệt địa đó có là cực hạn của ngài ấy hay không, nếu Nguyệt tiền bối còn chiêu thức nào khác lợi hại hơn thì sao?
Suy nghĩ đến đây, Triệu Thanh Thanh chợt cười khổ, thà rằng mọi thứ cứ rõ ràng như là lão tổ tông Long Trường Sinh thì còn đỡ, nàng đại khái có thể biết được lão tổ tông đó có giới hạn năng lực ra sao, nhưng vị tiền bối này thì dường như là một cái thâm uyên vô cùng vô tận, khi ngươi tưởng rằng đó đã là cực hạn thì hắn lại tiếp tục đi xa hơn nữa.
Còn một điều khiến Triệu Thanh Thanh phải suy nghĩ nữa, đó là vừa rồi khi Nguyệt tiền bối nói rằng đã chữa thương cho đám hộ vệ Triệu gia kia xong, đối với chuyện này thì nàng tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không để tâm lắm, bí thuật trong thiên hạ nhiều vô số kể, tuy rằng loại bí thuật có thể trực tiếp khôi phục thương thế cho cả Thánh Quân cường giả thì nàng chưa từng nghe qua, nhưng chưa chắc đã không có.
Điểm khiến nàng phải chú ý đó là quang cảnh xung quanh sau khi Nguyệt tiền bối chữa thương, vốn không gian trong bán kính mấy trăm mét đã bị khí kình quét qua sạch trơn đến cả một mảnh đá vụn cũng không còn chứ đừng nói đến là cây cối hoa cỏ, thế nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có vài giây kể từ lúc nàng nhắm mắt lại theo lệnh của Nguyệt tiền bối, đến khi mở mắt ra thì đã thấy khắp nơi cây cối xanh tươi um tùm, thảm cỏ bên dưới mọc cao quá đầu gối, xem ra còn xanh tốt hơn cả lúc ban đầu.
Khung cảnh đó không hề có chút nào kỳ lạ, thậm chí nó còn tự nhiên tới mức trong một thoáng khiến nàng quên mất ở đây vốn từ đầu không hề có một nhánh cây ngọn cỏ nào nguyên vẹn cả, nhưng tất cả mọi thứ thay đổi chỉ trong vòng có vài giây ngắn ngủi, dù có nhổ cây ở chỗ khác đem đến đây cắm xuống cũng không thể nào làm được như thế.
Thần tích như vậy khiến Triệu Thanh Thanh vốn đã đánh giá Tử Phong cao ngất ngưởng thì nay lại càng đưa hắn lên cao hơn nữa, là cái loại bí thuật nào không những có thể chữa thương cho võ giả cao giai, mầ còn trong tích tắc biến một bãi đất trống thành cả một cánh rừng tươi tốt trong nháy mắt như thế.
Phải biết rằng kể cả Mộc thuộc tính Lĩnh Vực cũng không làm được như vậy, tuy một số Mộc chi Lĩnh Vực có thể khiến cây cối nở rộ, nhưng khi thu hồi Lĩnh Vực thì những cây cối đó sẽ tiêu biến theo, chứ không thực sự tồn tại như thế này.
------------------------------
Cũng như lúc rời đi, khi Tử Phong mang theo hai nữ nhân một lớn một nhỏ quay trở về hoàng cung thì không một ai phát hiện ra, Triệu Yển Nhạn còn ngạc nhiên một trận, tự hỏi tại sao ba người từ trên trời hạ xuống giữa hoàng cung như chốn không người mà lại không có ai phát hiện ra, tỷ tỷ Triệu Thanh Thanh của nàng thì lúc này đã chính thức chết lặng, ngày hôm nay đối với nàng đã đủ sốc rồi, giờ trước mặt nàng có xuất hiện một con lợn biết bay thì nàng cũng không nhíu mày đến nửa phần.
Tử Phong lúc này cũng có chút mệt mỏi, lấy thực lực hiện tại của hắn chém ra một kiếm kia cũng có cảm giác ăn không tiêu, dù không đến mức kiệt sức nằm một chỗ như cái xác chết nhưng cảm giác đuối sức thì vẫn có, vừa về đến nơi liền ngay lập tức hạ lệnh trục khách, đá luôn hai tỷ muội kia ra ngoài, nghiễm nhiên coi nơi này giống như hậu hoa viên nhà mình.
Triệu Yển Nhạn và Triệu Thanh Thanh cũng không muốn ở lại đây lâu, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với Tử Phong nhưng hiện tại không phải là lúc, cả hai liền thuận thế rời khỏi chỗ ở của hắn sau đó cùng nhau đến một nơi.
Sự tồn tại của Triệu Yển Nhạn với tư cách là một quân sư cho Triệu Thanh Thanh không có mấy người biết đến, nhưng vẫn có một nhân vật quan trọng nắm rõ bí mật này trong tay, đó là Long Trường Sinh.
Nếu suy nghĩ lại thì cũng hợp lí, Long Trường Sinh chính là đại thụ chống lưng cho Triệu Thanh Thanh, lẽ dĩ nhiên hắn phải biết đến năng lực của Triệu Yển Nhạn.
Sự việc diễn ra ngày hôm nay nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, nhưng gì thì gì vẫn phải báo cáo lại cho Long Trường Sinh, hai nàng không thể tự mình làm chủ được, bất kể là thực lực của Nguyệt tiền bối hay là việc Thái Diễn Thánh Địa muốn cướp đồ vật trong tay bọn họ, đều là những việc vượt quá sự kiểm soát của hai nàng.
Long Trường Sinh đang rảnh rỗi không có gì làm ở trong động thiên phúc địa của riêng mình, đột nhiên thấy hai tỷ muội Triệu Thanh Thanh vội vàng xông vào, hắn không khỏi có chút thắc mắc, vừa mới qua được mấy ngày mà nha đầu này đã lại quay trở lại đây, hơn nữa còn mang theo cả muội muội thiên tài kia của mình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ cái tên Nguyệt gì gì đó kia gây ra họa lớn à.
“Hai tiểu nha đầu các ngươi….”
Long Trường Sinh còn chưa nói hết câu thì Triệu Thanh Thanh đã cắt lời của hắn
“Lão tổ tông, có chuyện xảy ra rồi, Nguyệt tiền bối hắn…..”
“Bình tĩnh, có phải cái tên Nguyệt kia lại giở trò đúng không, lần này là làm sao, chẳng lẽ hắn ta phản bội ngươi? Nếu là thế thì để ta ra ngoài thư giãn gân cốt một tí, mới được có vài ngày đã lòi cái đuôi chuột ra ngoài rồi.” Long Trường Sinh trong lòng à lên một tiếng, xem ra hắn đã đoán đúng, thật sự là có việc liên quan đến cái tên kỳ quái kia.
Cơ mà hắn còn chưa tự đắc được bao lâu thì đã thấy hai tỷ muội Triệu gia trước mặt đang dùng một ánh mắt cổ quái nhìn mình, trên mặt ghi rõ dòng chữ: “Ngài đang nói cái quái gì vậy?”.
“Ủa, không phải à, hay là tên kia không biết sống chết chọc đến cường địch nên bị giết rồi? Không đúng, nếu là vậy thì ta cũng phải cảm nhận được chút động tĩnh chứ.” Long Trường Sinh lảm nhảm nói.
“Lão tổ, ta biết ngài ở trong này rất tịch mịch, nhưng cũng đừng vì thế mà nói nhảm a.” Triệu Yển Nhạn nheo mắt nhìn Long Trường Sinh, giọng điệu không chút kính nể cất lên.
Long Trường Sinh cũng không vì thái độ của Triệu Yển Nhạn mà cảm thấy phật lòng, xác thực là hắn ở mãi trong này chỉ có một mình nên buồn chán đến chết đi được, tiểu nha đầu này vô cùng đáng yêu lanh lợi lại còn không bao giờ ra vẻ nịnh nọt hắn giống như những người khác nên hắn rất ưa thích, thái độ của nàng có chút bất kính đối với hắn cũng chẳng là vấn đề gì to tát, đó là chuyện thường như cơm bữa a.
“Nha đầu ngươi nói linh tinh cái gì vậy, ta đây chỉ là suy đoán mà thôi, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, đầu đuôi ra sao đem khúc giữa kể ra xem nào.” Long Trường Sinh ném luôn cái bộ mặt tiền bối của mình qua một bên, thậm chí còn mở miệng ra nói đùa.
“Lão tổ tông, xin hãy nghiêm túc đi ạ, chuyện này nếu không xử lí gọn gàng thì rất có thể sẽ lớn chuyện đấy.” Triệu Thanh Thanh không được ưu ái như Triệu Yển Nhạn, nàng cũng không có tâm tính để vui đùa, trầm giọng nói.
Long Trường Sinh lúc này cũng trở nên nghiêm túc, hất đầu ra hiệu cho Triệu Thanh Thanh kể lại mọi thứ.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ im lặng mà nghe, không có bất kỳ biểu hiện gì, từ Triệu Yển Nhạn tham gia đấu giá hội của Vạn Bảo Lâu, rồi đến việc bị Thái Diễn Thánh Địa tập kích, hắn đều không chút phản ứng, chỉ đến khi nghe Triệu Thanh Thanh miêu tả lại một kiếm kinh thiên kia của Tử Phong, sắc mặt của hắn mới biến đổi.
“Khoan đã, ngươi nói rằng, hắn chỉ chém ra đúng một kiếm? Thế lão già đến từ Thánh Địa kia có tu vi ra sao? Đem trận chiến lúc đó kể lại một lần nữa, thật chi tiết vào, đừng để bỏ sót điểm nhỏ nào!” Long Trường Sinh vội vàng nói.
Triệu Thanh Thanh ăn ngay nói thật một lần nữa nhắc lại, không quên đem theo cả cảm nhận cá nhân của mình nói ra.
Long Trường Sinh nghe xong liền trầm ngâm, một hồi lâu sau mới lên tiếng
“Tên trưởng lão Thánh Địa kia đã dùng đến cả Thiên Tôn Pháp Tướng mà vẫn bị một kiếm bổ chết ư? Chuyện nực cười gì thế này….”
“Lão tổ, Thiên Tôn Pháp Tướng là cái gì, sao ngài lại nói chuyện đó nực cười?” Triệu Yển Nhạn không hiểu hỏi.
“Nha đầu ngươi biết cường giả Thiên Tôn khác với cường giả Thánh Giai ở chỗ nào hay không?” Long Trường Sinh lườm Triệu Yển Nhạn, hỏi ngược lại một câu.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn quay sang nhìn nhau sau đó đồng thời cùng lắc đầu, thiên phú tu luyện của cả hai đều không tồi, nhưng tinh lực phần lớn không đặt vào trong vấn đề tu luyện, cả hai chỉ biết đến đặc điểm của Thánh Giai chính là không gian pháp tắc và Lĩnh Vực mà thôi, còn đối với cấp bậc Thiên Tôn thì không có thực sự hiểu rõ, chỉ đơn thuần cho rằng bọn họ mạnh hơn Thánh Giai rất nhiều mà thôi.
“Cường giả Thánh Giai ngộ ra không gian pháp tắc, sau đó dùng chính không gian chi lực đó kết hợp với lĩnh ngộ của bản thân mà tạo ra Lĩnh Vực, bản chất của Lĩnh Vực là một không gian nơi mà chủ nhân của nó kiểm soát mọi thứ, kể cả pháp tắc chi lực ở bên trong, đó là chuyện bình thường ai cũng biết, chỉ cần đọc nhiều thư tịch một chút là có thể nắm rõ.
Nhưng có một điều mà những thư tịch đó bỏ sót, đó là pháp tắc chi lực ở trong Lĩnh Vực của cường giả Thánh Giai không thật sự là lực lượng của bản thân võ giả đó.
Nói một cách dễ hiểu thì đó chỉ là Thánh Giai võ giả sử dụng một phương pháp đặc thù đả động đến thiên địa pháp tắc, khiến pháp tắc chi lực đó tạm thời nghe theo mệnh lệnh của bản thân, nên nhớ đó chỉ là tạm thời.
Lĩnh Vực chỉ là tên gọi hoa mỹ một chút mà thôi, chứ Lĩnh Vực thật sự thì chỉ có thần linh chân chính mới tạo ra được, thứ mà Thánh Giai sử dụng chỉ là Ngụy Vực mà thôi.
Thiên Tôn cường giả so với Thánh Quân đỉnh phong thì khác nhau một trời một vực, đó không chỉ là sự biến đổi về lượng mà còn là sự thuế biến về chất.
Đạt tới tầng thứ Thiên Tôn có nghĩa là pháp tắc chi lực mà võ giả đó lĩnh ngộ ra đã nhận được sự công nhận của thiên địa, lúc đó bọn họ mới chân chính gọi là nắm giữ pháp tắc chi lực của bản thân.
Thánh Giai sử dụng pháp tắc chi lực nhưng cũng chỉ là mặt hàng vay mượn không thuộc về bản thân, nhưng pháp tắc chi lực của Thiên Tôn hoàn toàn thuộc về bản thân võ giả đó.
Không những thế, bởi vì pháp tắc của Thiên Tôn đã được thiên địa công nhận, võ giả đó còn có thể tiến thêm một bước, vừa sử dụng pháp tắc chi lực của bản thân, vừa điều động lực lượng của thiên địa, đây không phải phép tính đơn giản một cộng một bằng