"Chủ nhân!!"
Diệp Mị Nhi chạy từ bên trong một căn phòng ra, trực tiếp nhào lên lưng Tử Phong, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, giọng nói quyến rũ mang theo mấy phần làm nũng cất lên
"Mị Nhi tìm thấy mấy căn phòng chứa rất nhiều di thể của yêu thú và cả Thiên Ma nữa!"
Thiên Ma Chi Chiến đã kết thúc hơn vạn năm, đừng nói chỉ là thi thể huyết nhục, có là đá tảng thì cũng bị tuế nguyệt mài mòn không còn lại một mảnh, chỉ là những căn phòng bên trong Thiên Ma Thánh Cung không chỉ đơn giản là mấy căn phòng đơn giản.
Những căn phòng được sử dụng để chứa đựng đan dược, linh thảo, hay thậm chí là một vài đồ vật dễ hưu hỏng khác đều có trận pháp đặc thù duy trì độ tươi mới, miễn là vẫn có đủ linh khí cho trận pháp vận chuyển, đừng nói là vạn năm, những thi thể đó dù có để trăm vạn năm cũng sẽ giữ nguyên trạng thái lúc trước, tuyệt không hư thối.
Diệp Mị Nhi chỉ nói rằng nàng tìm thấy rất nhiều huyết nhục của cả yêu thú lẫn Thiên Ma, hơn nữa ban nãy khi thần thức của hắn đảo qua, hắn còn thấy được cả xác chết của võ giả nhân loại nữa, cơ mà hiểu rõ bản chất nàng, hắn không khó để nhận ra dụng ý của nàng.
Đừng nhìn Diệp Mị Nhi lúc này chính là một tuyệt thế mỹ nữ với làn da màu bánh mật quyến rũ vô song, nàng với Tử Phong chính là cùng một dạng, một đầu quái vật chân chính, mà huyết nhục của sinh vật sống đối với nàng không chỉ là đồ ăn mỹ vị ngon miệng, còn là tài nguyên tu luyện của nàng.
Huyết Ma hay cao cấp hơn một chút, Huyết Mị Ma Cơ như Diệp Mị Nhi không thể hấp thu linh khí thiên địa tu luyện như bao chủng tộc khác, chỉ có thể thông qua việc thôn phệ tinh khí thần của các sinh linh khác để đề thăng thực lực.
Nghe qua thì có vẻ hơi bị hạn chế, nhưng bù lại việc tu luyện của Diệp Mị Nhi gần như không có bình cảnh, chỉ cần đủ "đồ ăn" thì tiến cảnh của nàng cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa lấy thiên phú thần thông của Huyết Ma, chiến lực của nàng cực kỳ cường hãn, vượt cấp giết địch chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Diệp Mị Nhi đi theo Tử Phong tuy đã thu liễm bản tính khát máu của mình lại rất nhiều, nhưng đấy chỉ là thu liễm chứ không phải là từ bỏ, nàng vẫn là một Huyết Ma lấy huyết nhục sinh vật sống làm thức ăn như cũ.
Tử Phong biết rõ nàng có nhu cầu rất lớn đối với huyết nhục của cường giả, hắn cũng không vì thế mà ghét bỏ nàng, chỉ cần không làm ra mấy việc quá mức như là trực tiếp tuyên chiến với toàn bộ thiên hạ, ngẫu nhiên diệt tộc vài ba tông môn hay gia tộc ẩn thế nho nhỏ thì hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Có thể để Diệp Mị Nhi mở mồm ra nói rằng có "rất nhiều" huyết nhục được tìm thấy, chắc chắn số lượng không chỉ đơn giản là nhiều, mà là cực kỳ nhiều, nhiều đến mức Mị Nhi cũng không thể nén được sự thèm thuồng của mình mà phải hướng hắn làm nũng.
"Được rồi, nàng cứ tùy ý xử lí, những thứ đó ta không cần." Tử Phong gỡ hai cánh tay đang ôm lấy cổ hắn ra, tùy ý phất tay nói.
Diệp Mị Nhi nghe vậy liền ngẩn ra, có chút không dám tin hỏi lại
"Mị Nhi tùy ý xử lí? Toàn bộ?"
"Toàn bộ cho nàng hết!" Tử Phong khẳng định gật đầu.
"Yêu chủ nhân nhất!!" Diệp Mị Nhi mừng rỡ ôm lấy Tử Phong hôn lên mặt hắn một cái, sau đó tung tăng tiến về phía mấy căn phòng chứa huyết nhục mà nàng vừa nói.
Diệp Mị Nhi tuy có phần ngây thơ ngốc ngốc như tiểu bạch thỏ, nhưng nàng cũng biết thi thể yêu thú hay thậm chí là thi thể của Thiên Ma tộc nhân có giá trị ra sao, nói bọn chúng toàn thân là bảo cũng không quá đáng, bình thường nàng có thể hồ nháo nhưng với số lượng kinh khủng mà nàng vừa trông thấy, nói thế nào cũng phải xin ý kiến của Tử Phong, nàng không dám tự tiện động thủ a.
Tử Phong nếu thực sự biết được chỗ thi thể yêu thú và Thiên Ma mà Diệp Mị Nhi tìm được không chỉ nhiều, mà nhiều đến mức khó có thể tưởng tượng được, số lượng có thể lên tới hàng chục vạn thi thể, hơn nữa đại đa số đều là yêu thú từ lục giai trở lên, bát giai hay cửu giai cũng có không ít, không biết là hắn sẽ có phản ứng ra sao nữa.
Trên thực tế hắn biết rõ chuyện này, chỉ là hắn không để trong lòng mà thôi, Diệp Mị Nhi là nữ nhân của hắn, bất kể nàng có là quái vật đội lốt người hay không thì cũng không quan trọng, nếu nàng muốn thì hắn sẽ cho nàng, thi thể yêu thú đối với võ giả khác chính là tài bảo, đối với hắn thì chẳng đáng một xu, còn không bằng đổi lấy tâm tình vui vẻ của Mị Nhi.
"Kỳ nhi, Mai Tôn Giả, Hồ Tâm Nguyệt!!" Tử Phong nghĩ ngợi một chút, sau đó lớn tiếng nói.
Tam nữ nghe thấy hắn gọi liền tiến đến trước mặt hắn, chờ đợi hắn phân phó.
"Trong này có rất nhiều pháp bảo cùng với phù lục trân quý, cả đan dược cao giai nữa, mọi người thích gì thì cứ tùy tiện lấy."
Tử Phong nói xong liền không để ý tới mấy người, hắn rảo bước tiến vào trong một căn phòng.
Căn phòng này là một trong số rất nhiều căn phòng chứa thư tịch cùng với ngọc giản công pháp và vũ kỹ, trong đó bao gồm cả những thứ thuộc về Huyền Linh đại lục và cả Thiên Ma Nhất Tộc, thân là một Thiên Ma mất dạy....khụ, không có giáo dục như hắn, hẳn theo lẽ thường sẽ cảm thấy hứng thú đối với những bí kỹ thuộc về Thiên Ma Nhất Tộc.
Cơ mà thực ra hắn không quan tâm lắm tới những thứ này, công pháp của hắn chính là hàng do Chúa Tể Hư Không tự sáng tạo ra, mặc dù bình thường Tử Phong vẫn hay chửi thầm lão già này, nhưng hắn cũng phải công nhận rằng đồ vật xuất ra từ trong tay của Chúa Tể Hư Không đều chính là tinh phẩm, trên đời khó có thứ gì sánh bằng, vậy nên hắn không cần công pháp.
Vũ kỹ thì lại càng không cần thiết, bản thân Tử Phong đã có rất nhiều kỹ năng cùng với con bài chưa lật, hắn không cho rằng tu luyện thêm một vài loại vũ kỹ sẽ khiến thực lực của hắn biến cường đại hơn, học một vạn chiêu thức không bằng luyện một chiêu thức vạn lần.
Tử Phong đi vào phòng, thẳng tiến tới một góc khuất, từ trên giá lấy xuống mấy chiếc ngọc giản, tinh thần lực xâm nhập vào bên trong.
Những chiếc ngọc giản trông có vẻ đơn giản này chính là thứ mà Tử Phong vẫn đang tìm kiếm, bởi đó chính là những ghi chếp của Thiên Ma Nhất Tộc về phù văn chi đạo.
Cách đây không lâu, Tử Phong đã yêu cầu Triệu Thanh Thanh từ trong thư các của Triệu gia mang tới cho hắn ghi chép của bọn họ về phù văn chi đạo, tuy không có quá nhiều nhưng cũng giúp hắn có được một chút